Chương 29

1K 59 4
                                    

Sau ba ngày chăm chỉ sửa xe trong xưởng, tới trường nhận phiếu điểm. Gặp A Văn ở cổng trường. Từ lần nhỏ uống say bóc trần bí mật, chúng tôi không nhắc lại đề tài đó, tựa như chưa hề có chuyện xảy ra. Tôi biết, đối với nhỏ, bí mật này cần phải huy động biết bao dũng khí, nương cả hơi men mới có thể nói ra. Nhưng mà thích Vũ đau khổ lắm sao? Cần phải đem tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng sao? Tôi biết A Văn băn khoăn, vì chúng tôi đều là con gái, Vũ cũng là con gái. Thật ra, bất luận Vũ là nam hay nữ, người tôi yêu chỉ có một mình nàng. Trên mạng có một câu: Khi chúng ta đã yêu một người, cho dù người ấy cùng giới tính cũng không liên can.

Cùng A Văn tới phòng học, các bạn khác đã đến gần đủ và đang tụm năm tụm ba tám chuyện. Vũ mang thai, chậm rãi bước vào. Ba ngày thi xong không gặp Vũ, nhìn thấy tôi, nàng mỉm cười, trêu chọc, bảo:

"Không nghĩ tới, chó con lớp chúng ta kỳ thi này nhất khối nha! Lớp chúng ta rốt cuộc xuất hiện Trạng Nguyên rồi!" Không biết từ khi nào đứng trước lớp Vũ không còn gọi tên tôi, mà đổi thành "chó con". Lúc nàng bị tôi ghẹo, tức thì sẽ gọi tôi là "gâu gâu". Tóm lại, chỉ tại tôi tự đào mồ chôn mình, muốn trách thì trách năm đó miệng mồm lanh chanh, kết cục chuốc lấy một cục quê to.

"Thật ạ?" Tôi tỏ vẻ khiếp đảm, như thể ngoài ý muốn, nói: "Mấy bữa nay trước khi ra ngoài em đều đốt nhang, quả nhiên hữu hiệu."

"Hi, có thiệt không? Đốt nhang linh vậy hả?" A Lượng tưởng thật, vói đầu hỏi tôi.

"Phải, đương nhiên là có hiệu quả rồi." Tôi nghiêm mặt đáp, ngay cả tôi cũng muốn tin luôn, còn chêm thêm: "Với lại phải biết thành tâm. Nghe câu: 'Thành tâm tắc linh' chưa?! Miệng nhớ niệm kinh, nếu không sẽ không có tác dụng."

"Vậy hả? Thế phải niệm cái gì?" A Lượng hỏi tiếp. Tôi nhìn bốn phía, phát hiện ai cũng tưởng thật, ôi giồi, không thể không cảm thán: con nít thời này thiệt thơ ngây.

"Ờ thì, phải niệm một câu thế này, cậu chờ chút, để tôi viết cho cậu đọc." Tôi vội tìm giấy bút, hí hoáy viết. Hồi đó lòng dạ vô cùng độc ác, hô hô, bởi vì tôi nghĩ tới một bài thơ thời bé xoắn mấy thằng đầu trâu.

Viết xong chuyển qua, bảo: "A Lượng đọc đi, để mọi người cùng nghe, kỳ thi lần sau chúng ta cùng đốt nhang."

A Lượng nhìn câu thơ trên tờ giấy, hỏi: "Cái này là kinh văn? Không phải là thơ sao? Được rồi, tôi đọc cho mọi người nghe." Nó hắng giọng, tụng: "Ngọa mai hựu văn hoa, ngọa chi hủy chung để. Yêu văn ngọa thất thụy, ngọa thất đạt xuân lục." (*)

"Ha ha......" Mọi người nghe xong, ngây vài giây, cười tóe lên. Để lại một mình A Lượng ngơ ngác nhìn quanh.

"Ha ha......" Tôi vỗ bàn cười nắc nẻ, nhoi lên nhoi xuống như con khỉ, cười đến nỗi chảy nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vũ, lúc này nàng cũng đang cười tới mức đỏ mặt tía tai.

"A Lượng, có thể đọc lại lần nữa không?" Bởi tôi thấy hình như A Lượng chưa phát hiện hàm nghĩa "đặc biệt" của những câu thơ này.

"Đọc lần nữa đi......" A Văn bấm bụng, thúc giục.

"A Lượng, lần nữa nào......" Xóm nhà tám cũng ồn ào.

"Được rồi." A Lượng có chút bất đắc dĩ, hẳn là nó cảm giác được mấy câu thơ nọ có vấn đề, nhưng tạm thời chưa nhìn thấy mấu chốt, nó lúng túng đứng lên đọc lại: "Ngọa mai hựu văn hoa, ngọa chi..." Nó dừng lại, nhìn kỹ chữ viết, lập tức xoay sang trừng tôi: "Hi, cậu nghĩa khí quá nhỉ? Hại anh em mất mặt thế hả?"

"Ha ha......" Nhìn vẻ mặt tức tối của nó, mọi người lại rú lên cười. Tiếng cười rầm rộ cả lớp Cao I [3], thậm chí vang khắp dãy lầu 4......

"Hi, tôi biết phải trị cậu thế nào rồi." A Lượng tự đắc nói, giống như đã nắm được điểm yếu của tôi. "Tôi đề nghị, sau này chúng ta đừng gọi tên của Thẩm Hi nữa, gọi nhỏ là "chó con" đi, thế nào?" A Lượng híp mắt nhìn tôi, giống như đang nói: "Oắt con, cho mi chỉnh ta, là mi tự làm tự chịu."

"Ờ, ý hay đó. Tôi ủng hộ." A Văn cũng quay đầu lại, thâm thúy liếc tôi một cái, đoạn xoay lên thưa Vũ: "Cô ơi, cô nói đề nghị của A Lượng có hay không?"

Vũ sửng sốt một chút, phỏng chừng không nghĩ tới A Văn sẽ đột nhiên đem đề tài này xả lên đầu mình. Nàng cười, bảo: "Ừ. Cô cảm thấy rất hợp. Em xem bộ dạng gây sự nghịch ngợm của em ấy, biệt danh này rất hay."

"Ứ, tên 'chó con' khó nghe quá đi, có thể đổi cái khác không?" Tôi nhìn Vũ mếu máo, khẩn cầu đáng thương.

"Nếu không thì gọi là 'gâu gâu' đi? 'Chó con' với 'gâu gâu', hai cái tên lận đó, tự em chọn một cái đi!" Vũ làm bộ khoan dung, hào phóng tặng hai cái tên hết sức khó nghe cho tôi lựa chọn.

"Không lẽ mình có duyên với cái con đó sao trời?" Tôi tủi thân nói.

"Em nghĩ sao?" Vũ trừng mắt lườm tôi. Từ lúc chỉnh A Lượng tới nay, tôi bị Vũ trị đến độ cực kỳ dễ bảo, tốc độ thay đổi nhanh chóng mặt khiến tôi không kịp tiêu hóa. Tôi nghĩ tôi bước vào cõi đời này, cô quạnh suốt mười mấy năm, đều chỉ là vì tìm kiếm em, ở bên em, vì em mà sống.

"Được rồi, mấy người thắng. 'Chó con' hay 'gâu gâu', tùy, ai thích kêu cái nào thì kêu. Với tôi đều khó nghe như nhau." Tôi cay cú đáp, vờ sợ sệt ngó Vũ.

"Ha, đúng rồi. Em đứng hạng nhất, có thưởng cho cái gì không?" Đột nhiên nghĩ đến cuộc thi, tôi hí hửng hỏi Vũ.

"Có, vừa cho em cái biệt danh đấy thôi!"

"......"

Năm thứ nhất cao trung của tôi kết thúc trong tơi tả, và nghênh đón kỳ nghỉ hè dài hai tháng. Tôi sẽ có hai tháng không được nhìn thấy Vũ? Rốt cuộc Vũ sẽ sinh bé trai hay là bé gái? Khi nào thì sinh? Nàng sẽ rất hạnh phúc, phải không?

—————————–

Chú thích:

A Hi chơi ác thiệt =)))

Vì em mà sốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ