Nhà ga là trạm xuất phát của phương tiện giao thông công cộng, vừa lên xe liền có thể tìm được chỗ ngồi. Hai đứa chọn băng ghế hàng sau, nhượng nàng chỗ cạnh cửa sổ, bởi vì nàng luôn thích ngắm phong cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng quay đầu reo với tôi: "Hi, Hi xem, cảnh kia đẹp quá."
Nhưng hôm nay nàng không nhìn ra cửa sổ, chỉ lồng chặt thật chặt mười ngón tay của hai đứa dưới lớp áo bành tô.
Đầu ngón tay của Vũ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của tôi, từng vòng từng vòng, vẽ đến tay tôi cảm thấy nhột nhạt. Nàng thình lình không vẽ nữa, cầm tay tôi mở ra, chỉ vào vết sẹo bên trong, hỏi:
"Hi, sao lại có cái này? Có từ khi nào?"
Nghe nàng hỏi, tôi cũng nhìn lại tay mình mới phát hiện dấu vết đã bị lãng quên. Cười cười, giải thích với nàng:
"À, lúc còn ở Bắc Kinh đấy. Có một lần Hi đi xe buýt, Hi bắt tại trận một tên móc túi âm mưu trộm bóp của Hi. Hi bảo nó ngừng tay, ai ngờ nó lấy dao rạch Hi một nhát, sau đó tẩu thoát. Cũng may miệng vết thương không sâu, Hi đoán nó chỉ là lính mới, bị người ta tóm được liền luýnh quýnh ra tay."
Vết sẹo trong tay tôi thực ra chỉ dài khoảng bốn năm cm, dù tôi mở tay ra cho người ngoài xem, ngó sơ cũng không chắc có thể nhìn thấy. Nhưng nàng chỉ dùng đầu ngón tay vẽ hết vòng này tới vòng khác trong tay tôi liền phát hiện ra. Bởi vì Vũ không phải ai khác, nàng là vợ của tôi.
Trên chuyến xe, mười ngón tay của tôi và Vũ vẫn đan chặt vào nhau, cùng nhét vào túi áo khoác rộng thùng thình của tôi, không muốn phân ly. Dọc đường, chúng tôi cơ hồ không nói gì thêm, chỉ nắm chặt tay nhau, nhằm xác nhận sự hiện hữu chân thực của đối phương.
Về đến nhà, tôi vừa buông hành lý xuống đã bị Vũ ôm từ phía sau, nghe nàng thủ thỉ hỏi:
"Hi nhớ em không?"
Tôi định xoay người, nàng lại ôm tôi chặt hơn, nói tiếp:
"Hi, em nhớ Hi."
"......"
—
Ở nhà sống qua cái tháng cắt da nhất, rồi lại thu dọn hành trang lên Bắc Kinh, tiếp tục học kỳ hai của năm nhất. Không khỏi lắc đầu than vãn: mới qua được có một phần tám của bốn năm đại học, không biết còn phải mất bao lâu chúng tôi mới có thể ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Thế là, những ngày không có Vũ bên mình, tôi cố gắng học, cố gắng đi làm, cố gắng nhớ, cố gắng sống với chính kiến của cá nhân tôi......
Khi năm nhất chấm dứt, tôi nhận được điện thoại của Đại Lực, hắn vẫn như xưa, vừa tiếp cuộc gọi liền oang oác hô hoán với tôi:
"Hi, anh muốn đám cưới."
"Cha nội, tôi không phải cục dân chính, nói với tôi làm cái khỉ gì." Kỳ thật nghe hắn nói muốn đám cưới, tôi định chúc mừng vài câu, nhưng mà tụi tôi có tật xấu hễ gặp nhau là đốp chát, riết rồi không sửa được.
Hiển nhiên Đại Lực đã chai lì với ngôn từ mất nết của tôi, mấy lời tôi nói hắn coi như chưa nghe thấy, tiếp tục lao nhao:
"Hi, anh tìm mày làm phù dâu nhá."
"Xùy, tuy tôi không thể làm phù rể, nhưng anh cảm thấy tôi thích hợp làm phù dâu sao?"
Nghỉ hè đụng mặt Đại Lực mới giật mình đã hơn một năm chưa gặp lại nhau. Hắn quả thật đã đem 20 vạn lần trước tôi cho mượn trả lại gấp đôi. Tôi cương quyết không nhận, nói với hắn:
"Đại Lực, tôi đã ở ngoài làm công. Tôi biết làm công trên xã hội so với làm công ở chỗ sư phụ là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Tôi biết tiền này anh kiếm được không dễ dàng, tôi chỉ lấy đủ 20 vạn kia thôi."
"Vậy sao được. Anh nói sẽ trả mày gấp đôi, nói được làm được."
Tôi với Đại Lực đẩy qua đẩy lại, cuối cùng hắn nổi giận, đập bàn cái rầm. Tôi đơ người, đang lúc lúng túng thì nghe hắn ngùi ngùi nói:
"Hi, thật ra anh có không ít bạn bè có tiền, nhưng chỉ mình mày khảng khái cho anh mượn. Cho nên...... Cứ nhận lấy đi."
"......"
—
Mùa hè năm đó, tôi cùng Vũ đến dự hôn lễ của Đại Lực và Nhã. Tôi bận đỡ rượu liên tù tì cho Vũ mà không chú ý nàng đột nhiên trầm tư. Mãi đến khi tiệc tàn, tôi ngà ngà cùng nàng rảo bước về nhà, trên đường, tôi mới phát hiện nàng đã im lặng thật lâu.
Nghiêng mặt trộm nhìn nàng, nàng đang cúi đầu, đăm chiêu mặc tôi dắt.
"Vũ, em sao vậy?" Vừa về đến nhà tôi liền ôm lấy nàng, ôn tồn hỏi. Tôi đã không còn như trước đây, thụ động chờ nàng mở miệng. Hiện tại, chỉ cần thấy nàng hơi nhíu mày, tôi sẽ lập tức đứng ngồi không yên.
"Hi quen Đại Lực và Nhã lâu rồi ư?" Nàng nhìn tôi, với biểu cảm mà tôi nhìn không hiểu. Tôi không tài nào đoán được qua nét mặt thâm thúy ấy nàng đang nghĩ cái gì.
"Quen lâu rồi. Đại Lực là Hi quen từ hồi năm ba sơ trung, Nhã thì quen từ hồi năm nhất cao trung, vì họ là người yêu của nhau thuở trước." Nhìn vào mắt Vũ, tôi muốn biết nàng đang nghĩ gì.
"Hi, em từng nghe qua giọng Nhã, cô ấy chính là người đã gọi cho em, nói em biết cô ấy mới là bạn gái của Hàn Thiếu Hoa." Nghe Vũ nói xong, tôi mới chấn kinh phát giác mình có bao nhiêu tàn nhẫn. Có lẽ Vũ đã quên đi dĩ vãng, quên đi gã đàn ông gây tổn thương cho nàng, nhưng hôm nay tất cả ký ức lại bị cuộc hôn lễ này đánh thức.
"Hi...... Hi yêu em lâu lắm rồi phải không? Tâm ý giấu suốt trong lòng, yêu thầm kín khổ lắm phải không?" Nàng bất thần ôm mặt tôi, cười trong nước mắt.
"Còn nhớ năm kia Hi hát bài 《 Bùn đất mùa xuân 》 không? 'Sương mù tan hết, tất cả cuối cùng đã rõ ràng. Tình yêu và đau khổ đều đã thành hồi ức. Quên đi quá khứ, ngàn hoa rực rỡ phía chân trời. Sự chờ đợi đã có điểm kết thúc.'" Tôi áp tay lên tay nàng, nói tiếp: "Lúc này, em có thể đứng trước mặt Hi, thế nên sự chờ đợi của Hi rốt cuộc đã có điểm kết thúc."
Nàng mỉm cười, khóe miệng cong cong, lệ quang lấp lánh khiến tim tôi điên cuồng rộn rã. Nâng mặt Vũ, thắm thiết hôn lên môi nàng, nàng chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống...
Tôi muốn nàng, nhưng lại nghĩ đến sự bất định trong mắt nàng lần đó, không khỏi cũng ngần ngại theo. Cố hết sức kiềm chế trái tim rạo rực, khẽ tách Vũ ra, nói với nàng:
"Vũ, Hi say rồi. Hi là loại ngấm rượu hay nhộn nhạo lắm, bữa nay Hi ngủ sofa nha?"
"......" Vũ chẳng ừ hử gì cả. Sau một hồi hai đứa nhìn nhau, nàng điềm nhiên đáp: "Ừm."
BẠN ĐANG ĐỌC
Vì em mà sống
Short StoryTác giả: Tử Tiện Dịch giả: QT + GGTr Biên dịch: Bảo Bảo Thể loại: bách hợp, tình hữu độc chung, hiện đại, sư sinh luyến Hệ liệt: Tích Vũ - Giai đoạn cao trung Nhân vật chính: Hà Vũ, Thẩm Hi | Nhân vật phụ: Lý Bình, Lữ Viễn Văn