Chương 59: Tủ búp bê

552 26 0
                                    

Sức đề kháng của trẻ con kém, nên mỗi đợt trở trời Quân rất hay đổ bệnh. Thu chuyển đông, con bé bị cảm, hắt xì liên tù tì nhưng vẫn lì lợm nói mình không bị bệnh. Điệu độ người lớn của nó khiến tôi với Vũ dở khóc dở cười. Thật ra tính của Quân rất dễ thông suốt, là tuýp miệng cứng lòng mềm điển hình. Vừa lã chã nước mắt, vừa bảo không sao, đó là chuyện chòm sư tử của nó thường làm nhất.

Quân không thích uống thuốc nhưng tham ăn đồ ngọt. Nó thích ngậm tan lớp vỏ bao đường của thuốc rồi mới nuốt đi. Có điều lớp vỏ bao đường chỉ để che lấp vị đắng của thuốc, viên trần vướng trong cổ họng luôn nuốt không trôi.

Sau vài lần con bé mắc nghẹn, cho nó uống thuốc quả là một nhiệm vụ khó nhai. Bất luận có dỗ thế nào, khuyên thế nào, dụ thế nào, con bé vẫn không chịu uống.

"Quân, ngoan, uống thuốc đi con."

"Không uống." Quân lắc đầu nguầy nguậy.

Khuyên hồi lâu, tôi thấm mệt, thở dài, nhún vai hỏi nó:

"Quân, con không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh đâu. Con không muốn cứ chảy nước mũi mãi như vầy chứ?"

"Nhưng mà, nhưng mà..."

"Mau uống thuốc đi! Chờ khỏe hẳn, Tiện Tiện dẫn con ra ngoài chơi, chịu không?"

"Ra ngoài chơi? Thật không ạ?"

"Đương nhiên rồi! Quân muốn đi đâu nè?"

"... Tới chỗ cái tủ búp bê lần trước đi!"

"Tủ búp bê á?!" Tôi lục lọi trí nhớ, tìm kiếm thông tin liên quan đến "tủ búp bê". Không có kết quả. Tôi đành hỏi tiếp: "Con nói tủ búp bê nào?"

Ngó Quân khoa tay múa chân cả buổi, tôi mới sáng tỏ tủ búp bê mà nó đề cập là cái gì. Hóa ra đó chính là tủ gắp thú trong khu trò chơi điện tử.

Lời lẽ của con nít không giống của người lớn. Ví dụ như tủ búp bê Quân nói, nếu không phải nghe nó giải thích, hai người lớn chúng tôi sẽ không tài nào liên hệ được tủ búp bê và tủ gắp thú.

Chuyện khôi hài về sự mô tả của con bé hồi nhỏ nhiều lắm.

Nó gọi cá hố thành "cá dài dài", có một thời gian mỗi ngày con bé đều hỏi: "Má mi ơi, hôm nay chúng ta có thể ăn "cá dài dài" không?"

Cần tây à, Quân sẽ gọi thành "rau lòng thòng". Còn Robust nữa, tình yêu của đời nó đấy, mỗi lần ghé siêu thị, con bé sẽ đóng đô ở quầy thức uống không chịu đi.

Quân thích ăn quả vải nhất. Phải biết rằng vải là trái cây theo mùa. Vào hè, mức độ thèm vải của Quân tuyệt đối không khủng như ở mùa đông.

Thế nhưng, đến mùa đông, thời điểm trời run giá rét, muốn tôi chạy chỗ nào mua vải cho nó? Những lúc ấy, Quân sẽ dẫu môi lèo nhèo mãi một câu: "Tiện Tiện bủn xỉn, có mỗi quả vải cũng không mua cho con. Tiện Tiện bủn xỉn..."

Tôi nương Vũ tìm chút an ủi, nhưng lần nào cũng bị nàng cốc đầu:

"Hi xem Hi chiều nó kìa, chiều sắp lên trời luôn rồi!"

Cho nên, tôi thường xuyên tự giễu nghĩ, địa vị của tôi trong nhà chắc là ở dưới... tầng hầm chăng?

Bỗng thanh âm trẻ con của Quân vang lên:

"Tiện Tiện, chờ con hết bệnh, chúng ta tới chỗ tủ búp bê chơi nha?"

"Ừ, đợi Quân hết bệnh, Tiện Tiện sẽ dắt con đi chơi. Bây giờ... Ngoan ngoãn uống thuốc!"

Có động lực, lúc uống thuốc Quân trở nên cực kỳ hợp tác.

Khi đã gần khỏe hẳn, nó bắt đầu ngày ngày vòi đến chỗ "tủ búp bê".

Vũ nghe việc tôi hứa dẫn Quân đi khu trò chơi, nàng hết sức mất hứng, giáo huấn:

"Con bé mới từng ấy tuổi Hi đã dẫn nó đi chơi điện tử? Lỡ chơi nghiện thì biết làm sao?"

"Hứa cũng đã hứa rồi, Vũ, chẳng lẽ em muốn Hi nói mà không giữ lời?" Thấy nàng im lặng, hình như dỗi thật, tôi liền dè dặt đề nghị: "Bằng không, em đi cùng nha?"

Trên đường đến khu trò chơi, Vũ không thèm liếc tôi lấy một cái, tôi biết nàng còn giận tôi. Biết làm sao đây, con nhóc kia không chịu uống thuốc, chung quy tôi cũng nên dùng chút mưu mẹo chứ?

Đang lúc tôi nhe răng nhếch miệng nhủ bụng, Vũ chợt lên tiếng:

"Hi bị động kinh hả?"

"..." Tôi ấm ức nhìn nàng.

Vũ phì cười. Nàng không nói gì thêm, bởi vì lúc này đây, tất cả ngôn ngữ đều trở nên thừa thãi. Nụ cười lơ đãng trong mắt nhau chính là liều thuốc mạnh nhất xoa dịu đôi bên trong tình yêu.

Vốn tưởng rằng đến khu trò chơi người hào hứng nhất là Quân, song, trên thực tế người phấn khích nhất lại là Vũ.

Mới đầu, Vũ chỉ đứng một bên xem tôi gắp búp bê. Không lâu sau, nàng trở nên hăng hái dị thường, có chút tíu tít trỏ vào con búp bê nào đấy trong tủ:

"Hi! Con búp bê này xinh quá! Em muốn con này, con này này."

"..." Tôi.

"..." Quân.

Cuộc sống vô cùng đơn giản, không phải tất cả những thứ mọi người chấp nhận cũng là cái ai ai huớng tới. Cuộc sống như thế có thể bần cùng, có thể hàng ngày phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Đối với tôi, mỗi ngày vì kế sinh nhai, làm công việc cày bừa từ sớm đến tối của một người nông dân bình thường thật ra cũng không tệ.

Tôi nghĩ người trên thế giới này có thể chia thành hai loại. Một loại còn ấu trĩ, chưa tề tỉnh, thích buông thả, trêu đùa, coi mình là trung tâm, muốn như thế nào thì như thế ấy, đòi hỏi người yêu phải cưng chiều, thuận theo, nhường nhịn, thương xót. Chỉ dưới một vài tình huống, người đó mới có thể giống một người lớn, cho người yêu sự che chở ấm áp.

Và loại người còn lại ư? Loại này phải vĩ đại hơn, loại người đã trưởng thành từ lâu. Họ biết dùng lý trí khống chế hành động như thế nào, biết dùng suy nghĩ chi phối hành động ra sao. Đôi khi họ sẽ giống một đứa trẻ, le lưỡi, hoạt bát, bộc phát những ngôn từ thơ ngây. Đổi lại, họ hiểu được thế nào là bao dung, thế nào là cho đi, thế nào là nhường nhịn.

Không sai. Tôi không phải là loại người thứ hai. Tôi biết rõ bản thân thuộc loại người thứ nhất. Còn Vũ, nàng chỉ yên lặng ngồi bên cạnh tôi, lặng lẽ chờ đợi. Đợi tôi dần dần lột xác thành loại người thứ hai, đợi đến một ngày tôi có đủ khả năng đảm đương, có thể cho nàng một bờ vai vững chắc...

Vì em mà sốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ