Chương 32

922 48 1
                                    


"Ngươi có thể cứu Tần Tiêu, đúng không? Ngươi nhất định phải cứu hắn, cầu ngươi nhất định phải cứu hắn!"

Sau khi Giang Nham thành khẩn nói, nam tử rốt cuộc đem ánh mắt dời về phía hắn, sau khi lặng yên bình tĩnh hỏi "Ngươi chính là bằng hữu của Tần Tiêu, Giang Nham?"

"Đúng vậy." Giang Nham gật gật đầu.

"Ta cám ơn ngươi."

"A?" Giang Nham không rõ hắn vì cái gì đột nhiên nói cám ơn.

"Tạ cám ơn ngươi cuối cùng không có bỏ Tần Tiêu, tạ cám ơn ngươi nguyện ý đem hắn đưa về bên cạnh ta..." Ánh mắt nam tử chuyển qua trên khuôn mặt Tần Tiêu, hắn vươn tay nhẹ nhàng phất một cái, vết máu bên môi khô cạn của Tần Tiêu nhất thời biến mất.

Ánh mắt nam tử nhìn Tần Tiêu rất nhu tình, cũng quá mức ôn nhu, khiến người khác nhìn thấy không khỏi đắm chìm trong cái tình cảm này, đã quên muốn nói cái gì

"Ngươi chính là Xích Trụ, đúng không, phải chứ?"

Nhìn nam tử trước mắt, nhìn hắn thâm tình ôm Tần Tiêu, nhìn Tần Tiêu nhắm lại hai mắt khuôn mặt an tường, hốc mắt Giang Nham đang phát nóng.

"Uh, ta chính là Xích Trụ." Xích Trụ nhẹ nhàng gật đầu.

"Tần Tiêu bảo ta chuyển cho ngươi một câu hói..." Nhìn bọn họ ở trước mắt, Giang Nham chuyển thuật câu nói cuối cùng Tần Tiêu nói với hắn, "Hắn bảo ta cho ngươi biết, Tần Tiêu yêu ngươi, hắn yêu ngươi..."

Xích Trụ không nói gì, chăm chú nhìn người giống như đang ngủ không muốn tỉnh lại, tay hắn vung lên, quần áo nguyên bản bị nhiễm máu của Tần Tiêu trở nên sạch sẽ, Tần Tiêu hiện tại nhìn qua thật sự giống như đang ngủ.

Xích Trụ không có thu tay lại, một bàn tay của hắn chuyển qua bên môi Tần Tiêu, đúng lúc Giang Nham tò mò hắn muốn làm cái gì thì, hắn mới nhìn đến trong tay Xích Trụ nắm một viên thuốc màu lục, Xích Trụ đem này viên thuốc này bỏ vào trong miệng Tần Tiêu.

Sau khi viên thuốc này vào miệng Tần Tiêu thì ánh sáng màu lục bắt đầu xuyên qua thân hắn phát ra ngoài, rồi theo bàn tay của Xích Trụ đi xuống, viên thuốc cũng tiến vào thân thể Tần Tiêu, khi tới bụng thì, liền tan ra nhanh chóng biến mất. Giang Nham nhìn mặt Tần Tiêu, phát hiện sắc mặt của hắn dần dần trở nên hồng nhuận, ngực cũng bắt đầu phập phồng nhẹ nhàng...

"Tần Tiêu?!"

Thấy đến việc này, Giang Nham nhất thời kinh hỉ hỗn loạn, hắn thiếu chút nhịn không được chạy qua ôm Tần Tiêu rồi mới gọi hắn dậy.

"Hư!"

Xích Trụ tựa hồ biết ý đồ của hắn, hắn đưa ngón tay đặt ở trên môi, làm ra một động tác cấm thanh, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy Tần Tiêu đứng lên.

"Giang Nham, Tần Tiêu đã vô sự, hắn mệt chết đi, liền để hắn hảo hảo ngủ một hồi đi. Ngươi có thể yên tâm đi trở về. Sau kgi ngươi rời khỏi chỗ này thì sẽ không nhớ gì nữa, không nhớ được tất cả chuyện phát sinh ở đây, cũng không nhớ được có Tần Tiêu trên đời... Trở về đi, Giang Nham..."

Tiếng nói trầm thấp thong của Xích Trụ dẫn một cỗ ma lực, mắt của Giang Nham dần dần trở nên mê li, hắn giống như bị thôi miên ngơ ngác ở lại tại chỗ, cứ như thế nhìn Xích Trụ ôm Tần Tiêu rời khỏi.©

Quỷ Thê - Mạt Hồi (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ