Bầu không khí trong phòng bệnh kỳ lạ đến cực điểm.
Hàn Tĩnh Nguyệt đứng lên khỏi xe lăn, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ cắn môi, vẻ mặt u ám trừng mắt với Mục Thành, làm như anh muốn nhìn chằm chằm đến xuyên thủng người ta. Một tay Mục Thành cầm xấp tiền của Nhan Thanh, giơ lên giữa không trung, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh in trong mắt cô, trong mắt ngập tràn yêu thương khó kiềm chế nổi. Về phần Nhan Thanh, chỉ vẫn cúi đầu nhìn mũi giày của chính mình, vừa không hé răng, cũng không đưa tay cầm lấy đồ của mình.
Thời gian cứ ngưng đọng như thế hồi lâu. Lâu đến nỗi có người cảm thấy hai chân tê tê, lúc sắp đứng không vững, rốt cuộc Nhan Thanh cũng ngẩng đầu nhìn vào người ở đối diện.
"Cám ơn." Cô tỉnh bơ gật đầu với hắn, vừa định giơ tay lấy lại tiền, bỗng nhiên ở hướng nghiêng có một cánh tay chen vào, trực tiếp chộp lấy xấp tiền trong tay của Mục Thành lại đây. Sau đó, thân thể cao lớn vượt lên, lách vào khe hở không lớn giữa hai người, chắn kín Nhan Thanh ở sau lưng.
"Rất cám ơn tổng giám đốc Mục!" Cố Trạch Vũ cười như tỏa nắng, rất có ý thức của một nam chính: "Bé Thanh nhà tôi suốt ngày cứ vứt đồ bừa bãi, gọi thư ký đưa đến là được rồi, sao còn phải làm phiền tổng giám đốc Mục đích thân đi lên đây."
Mục Thành nhìn chằm chằm bàn tay đã trống không của mình mà cười giễu một tiếng, hồi lâu mới lên tiếng, "Nên mà, tổng giám đốc Cố khách sáo rồi." Bỗng nhiên giọng nói dịu dàng đi, nói với người ở sau lưng Cố Trạch Vũ: "Tiểu Thanh, anh đi nhé. Hôm nào lại trò chuyện." Nói xong liền khoan thai phất tay áo rời khỏi đó, bước nhẹ nhàng như giẫm trên mây.
Cố Trạch Vũ dõi theo bóng lưng của hắn, răng cắn phát ra tiếng 'lộp bộp', trải qua một hồi ẩn nhẫn mới trở lại bình thường. Sau đó, miễn cưỡng duy trì biểu cảm nhìn về phía người từ nãy đến giờ đảm nhiệm vai khán giả- Hàn Tĩnh Nguyệt, "Tĩnh Nguyệt, thời gian cũng không còn sớm nữa, em về trước đi. Anh gọi người đưa em về nhà."
"Không cần, em tự lái xe về được mà." Hàn Tĩnh Nguyệt khoát khoát tay, mỉm cười ngọt ngào, khi sửa sang lại vạt áo còn không quên quét mắt về phía sau lưng anh, trước khi xoay người còn vứt lại một ánh nhìn vô cùng quyến rũ, "Đi nhé anh hai, giữ sức khỏe cho tốt!"
"Ừ." Cố Trạch Vũ gật gật đầu, đợi đến khi bóng dáng của cô ta vừa mới khuất khỏi cánh cửa, liền xoay người một tay ôm lấy Nhan Thanh vào lòng, gấp đến nỗi không dằn được mà cúi đầu xuống hôn cô.
"Cố Trạch Vũ..." Giây phút hai người sắp chạm môi nhau, Nhan Thanh bỗng nhiên nghiêng đầu né sang một bên, sau đó tát một cái như trời giáng lên khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia đến méo lệch sang một bên, tránh khỏi ngực hắn, "Anh đã không sao, tôi cũng phải về!"
"Ai da... Bé Thanh à..." Cố Trạch Vũ sửng sốt mất hai giây, vội vàng kéo cánh tay Nhan Thanh, túm cô trở lại, "Ai nói anh không sao chứ! Anh còn chưa khỏe mà!"
"Đủ rồi Cố Trạch Vũ!" Nhan Thanh lại hất anh ra một phen, "Anh còn muốn giả bộ với tôi đến khi nào!"
"Bé Thanh à, anh đâu có giả bộ với em! Anh thật sự vẫn chưa khỏe hẳn mà!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full]Giữ một đêm, giam một đời(HE, hiện đại, sủng)
RomansaVăn án: Truyện giữ một đêm giam cả đời kể về cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Nhan Thanh và Cố Trạch Vũ cũng như chặng đường họ tìm lại nhau sau khi xa cách. Năm đó cô và anh tình cờ gặp mặt: cô bị phản bội còn anh đang phong lưu với cuộc đời; cô cứu anh...