Chương IV Ngã xuống

264 23 93
                                    


Tiếng Diệp Tu vừa vang lên toàn thể mọi người ở đại điện đều vì đó chấn động đồng loạt lùi ra sau duy cho Bánh Bao là không . Bánh Bao tuy có hơi tưng tửng nhưng trước nay cực nghe lời Diệp Tu, lời lão đại nói ra tất yếu phải nghe nhưng khi cậu vừa định chạy khỏi chỗ đó thì đã bị tên sứ giả kia cắn chặt vào tay không sao kéo ra được. Cậu càng vùng đi chúng cắn càng chặt tựa như hàm răng ấy không phải là của con người mà của loài dã thú hung tợn chỉ muốn cấu xé kẻ trước mặt thành bữa ăn ngay lập tức.

Ngay lúc ấy, cả đám sứ giả từ Đế chế Thiên Đàng đang bị trói trên sàn đồng loạt phát ra ánh sáng dị thường lóa mắt tất cả khiến hầu hết các tướng lĩnh Hưng Hân có mặt phải che mắt và lùi rất sâu về sau. Thậm chí sau tấm màn cửa ở chỗ Mộc Tranh đang đứng dù cách trung tâm luồn sáng đó một khoảng xa nhưng rất nhiều binh lính vẫn không chịu nổi ánh sáng mà phải khụy cả người xuống sàn nhà. Sau ánh sáng chính là âm thanh , một âm thanh cao và phát ra với tần suất lớn khủng khiếp vang dội khắp cả cung điện lan ra tới khu vực lân cận, tiếng hét ấy đáng sợ tựa loài ác thú gào thét trong đêm, tựa loài ma quỷ nơi tậng cùng địa ngục đang lên mặt đất đòi mạng người. Lần này không chỉ binh lính thông thường mà không ít các tướng lĩnh của cả Hưng Hân cũng đã khụy xuống một nửa.

Đứng dựa vào tường, Mộc Tranh cũng không ngoài tầm của âm thanh đáng sợ ấy, biết đã đến giới hạn chịu đựng của mình Mộc Tranh liền đưa những ngón tay mảnh khảnh của mình xiết nhẹ lên viên đá màu cam vàng trên chiếc cổ trắng nõn tựa cánh hoa hồng trắng trong sương. Ngón tay vừa chạm, kết ấn ma pháp nhẹ nhàng lan tỏa bao quanh Mộc Tranh ngăn cản toàn bộ ảnh hưởng từ bên ngoài. Nhưng dù được bảo vệ trong lớp kết ấn chính cô cũng cảm thấy thứ ma thuật này quá đáng sợ, về lâu về dài sẽ gây nguy hiểm cho tất cả.

Nhưng bên ngoài không ai cũng may mắn như Mộc Tranh, điển hình là Bánh Bao- người bị bọn chúng giữ lại gần nhất. Hiện giờ đầu cậu đau như búa bổ , thất huyết đã bắt đầu rỉ máu còn sức mạnh ma pháp trong cơ thể thì bị bốc hơi không phanh, ý thức đã dần mơ hồ rõ rệt.

Đường đường là cánh tay phải đắc lực của Diệp Tu, Phương Duệ lùi lại phía sau định dùng bàn tay của mình tạo ra lớp màn chắn trước sức công phá của ánh sáng và âm thanh từ kẻ thù nhưng chưa kịp làm gì ma pháp trên người anh đã bị rút cạn. Thậm chí bàn tay phải mà anh tự hào cũng bắt đầu run rẩy, toàn bộ các giác quan như ngừng hoạt động hoàn toàn. Không chỉ Phương Duệ mà hầu hết tướng lĩnh Hưng Hân đều bị vô hiệu hóa sức mạnh chỉ vì một tổ hợp ma pháp ánh sáng và âm thanh này.

Giữa lúc rối ren cùng hỗn loạn đó, chỉ có một người duy nhất trụ vững trên chính điện : Diệp Tu .

Vị đế vương Hưng Hân vẫn đứng ở đó hoàn toàn không có một chút gì khác biệt lúc nãy. Khóe môi của y vẫn cong lên một đường hoàn mỹ, ánh mắt vẫn ánh lên nét cười giễu cợt khiến người khác căm hận, thái độ vẫn ung dung nhàn nhã như thường. Có lẽ điểm khác duy nhất là đôi mắt của y từ khi nào đã sáng rực lên một màu đỏ tựa lửa đỏ nơi chiến trường, rực cháy và thiêu đốt vạn vật một cách hoàn mỹ cùng rực rỡ nhất.

Y bước xuống từ bậc tam cấp vô cùng nhẹ nhàng nhưng tốc độ thì nhanh hơn cả ánh sáng , Diệp Tu chạm tay vào từng người có mặt trong đại điện chỉ trong mấy giây và tất cả bọn họ rất nhanh đã được dịch chuyển tới tậng ngoài cung điện nguy nga. Cả đại sảnh rộng lớn là thế vậy mà nay chỉ còn Diệp Tu cùng những sứ giả từ Đế chế Thiên Đàng.

[Hoàn][Tán Tu Tranh -Hưng Hân] Hưng Hân hướng vinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ