Tại phòng ngủ nhỏ rộng chừng hơn mười mét vuông của kí túc xá.
Căn phòng nhỏ bé này được coi là phòng rộng nhất trong kí túc vì dành cho tận năm người. Năm chiếc giường tầng xếp sát nhau, bên cạnh đó toàn là đồ đạc lỉnh khỉnh bừa bộn, dưới nền đất là nơi an nghỉ của vài trăm thứ đồ sạc điện thoại, tai nghe, gối, quần áo, túi xách...và hằng đa số những thứ khác chưa thể kể hết.
Quả nhiên là kí túc xá nam có khác, bừa không để đâu cho hết.
Bừa bộn là vậy nhưng năm anh em đang gần tuổi trưởng thành vẫn say xưa ngủ. Vượt qua vài trăm thứ đồ đạc linh tinh dưới nền nhà mới thấy được Lai Guan Lin cuộc tròn chăn say ngủ dưới nền đất với các thành phần đồ đạc hết sức đa dạng. Trong trường hợp này nằm dưới đất hay trên giường, nằm giữa đống rác hay rừng hoa thì vẫn cứ chấp nhận mà nhắm mắt đi ngủ thôi, nhưng cả ngày dài làm việc gần hai mươi tiếng đã đủ mệt, vậy nên chỉ cần nằm xuống là đã ngủ say như chết rồi.
Phải, cuộc sống của anh rất bận rộn. Buổi sáng vừa thức dậy đầu chưa chải răng chưa đánh đã bị lôi đến đài truyền hình quay show, bữa trưa không tính là tạm bợ nhưng chỉ bỏ bụng có vài miếng cơm để đủ sức chạy lịch trình. Lịch trình hoạt động dày đặc đến mức thời gian cười còn không có. Thời gian từ chiều đến đêm có vài người nằm ngáo mội cái đã qua trong khi đó anh phải làm vài trăm thứ việc mà mãi không xong. Lịnh trình trong ngày không hoàn thành thì lại phải thức đến tận quá nửa đêm để làm hết, xong xuôi đâu đó lại phải trở về công ty luyện tập vũ đạo cho bài hát. Cho đến khi đêm đã gần tàn, chiếc xe chuyên chở mơi lăn bánh về kí túc, trừ thời gian di chuyển này nọ đi thì thời gian ngủ của những đứa trẻ chưa đủ tuổi trưởng thành chẳng đáng là bao nhiêu. Anh yêu cái cuộc sống bận rộn này...
Hình như là thế. Hay anh đang cố tình bận rộn để quên đi tất cả những quá khứ đau buồn, quên đi câu chuyện bị ngắt quãng của hai năm về trước.--
Ngày hôm ấy,sau gần ba tháng dài nằm ngủ, anh tỉnh dậy trên giường bệnh với hình ảnh trắng mờ hiện ra trước mắt. Mọi thứ dần dần hiện ra trước mắt anh, đó chính là hình ảnh phòng bệnh trắng xóa nhạt nhẽo, có bố, có mẹ, có Woojin, Hyeongseob,...có tất cả mọi người, ngoại trừ Seonho. Không giống mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết tỉnh dậy là hỏi tôi đang ở đâu, câu đầu tiên anh nói với giọng khàn khàn và cổ họng khô khốc chính là " Seonho đâu rồi?"
Mọi người nghe anh nói vậy mắt đượm buồn rồi lắc đầu không nói, chỉ bảo "cứ nghỉ ngơi đi đã."
Một tuần, hai tuần sau khi anh tỉnh dậy, em vẫn không đến thăm anh. Khi anh cố hỏi mọi thứ về em, mọi người đều lẳng lặng không nói, rồi cố lái sang chuyện khác.
Chiều hôm ấy Park Woojin từ phòng tập trở về, xách theo một đống quà cáp và mấy tờ thư tình quẳng vào lòng anh, toàn là mấy thứ đồ tẩm bổ và lời nhắn mau khỏe của mấy bạn nữ sinh trong trường,anh ngồi trên giường bệnh lật từng lá thư một rồi ủ rũ hỏi:
-Không có cái nào của Yoo Seonho à? Hôm nay Yoo Seonho lại bận học nhảy hay sao mà không đến?
-Không có đâu, tao lôi cả tủ đồ của mày lên đây rồi. Mà từng đó đồ ăn còn chưa đủ hay sao mà còn đòi thêm cả của Yoo Seonho nữa?Cái thằng mặt liệt như mày có cái gì mà sao lũ con gái trong trường mê đến thế cơ chứ, cứ mỗi lần tao vào tủ mày lấy đồ chúng nó lại bâu vào tao như ruồi bâu thức ăn hỏi mày thế nào tỉnh chưa này nọ, mà tại sao lại không đứa con gái nào cảm ơn tao vì đã xách một đống đồ nặng vài ki lô gam vượt vài cây số để gửi gắm tình cảm của tụi nó đến cho mày chứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Guanho]Shooting Star
FanficỞ những vũ trụ rất khác, em hãy là những vì sao, anh sẽ là anh đứng trên hành tinh này ngắm em tỏa sáng. Để chúng ta không phải xa nhau, để anh được nhìn thấy em. Suốt đời.