18.Khi lỗi thuộc về những vì sao(1)

67 17 1
                                    

"Hãy trách những vì sao đã đưa chúng ta đến với nhau

Đừng trách anh vì tương lai mà vụt mất em

Đừng trách em vì anh mà bỏ lỡ định mệnh của mình"

_Là tui tự nghĩ bừa ra:)_

----------------

Sáng sớm nay em lại vội vã xách đồ đến phòng tập như mọi ngày. Ngày nào cũng vậy, đều là luyện tập từ lúc ba bốn giờ sáng, trời vẫn còn tờ mờ chưa có lấy tí ánh sáng. Công việc của cả hai đứa đều bận rộn, lịch trình dày đặc cả ngày lẫn đêm, Guan LIn hết lịch trình sẽ về công ty tập luyện vũ đạo cùng nhóm, đến ba bốn giờ sáng lại chuẩn bị vũ đạo cho phần solo dance. Em chỉ việc đứng kéo đàn còn thấy mệt mỏi, huống chi anh phải nhảy đi nhảy lại cả chục lần, và ít nhất em hay các thành viên trong nhóm còn có chút thời gian để ngủ, một mình anh là phải tập luyện miệt mài từ đêm đến sáng không ngừng nghỉ, rồi lại bận rộn chạy lịch trình.Cơ thể anh thay đổi mỗi ngày, xương quai xanh, xương quai hàm ngày một lộ rõ, đường gân trên tay hiện lên chằng chịt, bàn tay dài toàn xương mảnh khảnh, khuôn mặt lúc nào cũng trong trạng thái thiếu ngủ, chỉ có một điều duy nhất không thay đổi là cách anh đối xử lạnh lùng với em mỗi ngày.

Vì biết anh luyện tập thâu đêm, mỗi ngày đến phòng tập em đều xách theo bình trà hay chút đồ ăn gì đó, có hôm là vài chai nước giải khát, có hôm là vài xuất gà chiên, có hôm lại chỉ có chai nước lọc. Nhưng hôm nào cũng như hôm nào, anh đều không nhận, hôm nào cũng như hôm nào, em xách đồ đi rồi lại xách về, đi ngang qua phố rồi tặng cho mấy đứa trẻ đi trên đường. Mấy đứa trẻ quý em lắm, tụi nó ngày nào nhìn thấy em cũng cười tươi hơn hớn hỏi hôm nay anh có đem đồ ăn theo không. Em xoa đầu tụi nhỏ cười cười rút ra trong túi tất cả những thứ đồ ăn mình có đưa hết cho chúng.

Biết rằng có mua một đống đồ ăn ngoài cửa hàng tiện lợi hay sơn hào hải vị gì thì anh cũng chẳng nhận đâu, nhưng việc mua đồ ăn cho anh giống như thói quen từ những ngày năm mười sáu tuổi mà em chẳng thể bỏ được. Thói quen thật sự đáng sợ.

Em xách vứt phịch chiếc túi xách đựng mấy đồ linh tinh xuống sàn, chẳng nói gì chỉ cứ thể bỏ đồ ra chuẩn bị tập. Anh cũng bật dậy chuẩn bị nhảy. Năm mười sáu tuổi em là một đứa trẻ cực kì nhiều lời, năm mười bảy tuổi anh từ một chàng trai lạnh lùng trở nên nói nhiều cười nhiều vì em, nhưng hai năm sau khi đối diện với nhau cả hai đứa đều cực kì kiệm lời. Ngoại trừ những lúc cần nói hay thảo luận về bài nhảy, cả hai đứa đều không nói gì nhiều hơn. Khi anh mệt không muốn nhảy  nữa sẽ dơ tay lên yêu cầu dừng nhạc, khi anh muốn tiếp tục tập sẽ bật dậy gật đầu vài cái ra hiệu tập tiếp, em chỉ đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy chân tình trong đó.

Mang tiếng ngày nào cũng tập cùng nhau, nhưng cuối cùng một câu em sống thế nào, anh sống thế nào vẫn chưa thể nói ra thành lời.

Sáng nay mọi người tụ tập đông đúc lạ thường, tất cả các thành viên trong nhóm đều có mặt ở đó. Mọi người ngồi tụm lại một góc trò chuyện gì đó rất vui vẻ, em đi vào tươi cười chào mọi người, mọi người sôi nổi gọi em đến ngồi, duy chỉ có anh là tỏ ra khó chịu vì điều đó.

[Guanho]Shooting StarNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ