chương 19 " Trọng thương "

918 30 0
                                    


Ngoài điện, bốn phương tám hướng toàn bộ đều bị cấm vệ quân bao vây, nhìn thấy hơn một ngàn người giống như một quân đội đang chuẩn bị chiến đấu trên chiến trường, Mạch Trục Vân không khỏi nhíu mày, nhiều người như vậy, thậm chí có ba đầu sáu tay cũng không thể đối phó nổi a!

Mà tên áo đen đứng một bên kia cũng có chút đau đầu với việc phải bất đắc dĩ đối mặt với một đám cấm vệ quân trước mắt mình này, kiếm trong tay không ngừng vung lên, không ít người đổ máu ngã xuống, số còn lại thì ôm miệng vết thương lui về phía sau.

Chớp lấy thời cơ, hắn liền trừng mắt nhìn Mạch Trục Vân, quát:"Chạy mau!"

Mạch Trục Vân cũng căm giận nhìn hắn, chết tiệt, nếu không phải lúc nãy hắn ra tay ngăn cản thì nàng đã sớm thoát thân từ lâu, bây giờ còn vờ đóng giả làm người tốt sao?

Sở Lâm Uyên thấy toàn bộ trận truy bắt đang diễn ra bên ngoài Dưỡng Tâm điện, hai bên đánh nhau kịch liệt, trong lòng có chút tức giận: 

Ngày ngày bỏ bạc nuôi quân đến lúc cần dùng thì thậm chí hai tên thích khách cỏn con kia cũng bắt không được, đều là một lũ ăn hại?


Lại nhìn Mạch Trục Vân, cầm trường kiếm lên đâm bị thương những tên đang đánh úp về phía mình, ép bọn họ phải lui về phía sau mở đường cho mình chạy thoát 

Mà tên áo đen kia thì ra tay tàn nhẫn hơn nàng, lưỡi kiếm chợt lóe, một kiếm nếu không vào giữa yết hầu, thì cũng xỏ xuyên qua tim......


Thấy đám vệ quân của hắn người người ngã xuống càng nhiều, Sở Lâm Uyên cắn răng nói:"Giương cung, bắn tên!"

Lệnh vừa dứt, ngay lập tức một đám người tay vác cung tên kéo đến thành một đội quân, bọn họ nửa ngồi nửa quỳ, xếp thành đội hình, tên đã lên sẳn dây cung chờ phát động, mũi tên nhắm thẳng về phía Mạch Trục Vân cùng tên áo đen.

Vạn tên cùng một lúc phóng ra, cho dù võ công có cao siêu đến đâu, cũng không tránh khỏi việc bị thương do tên bắn ra.

Thấy vậy, Mạch Trục Vân không muốn tham chiến, kiếm trong tay xoay một vòng chuyển mình, quét ngang đám binh trước mắt, dùng lực phi thân lên bay ra khỏi bên ngoài cung.

Tên áo đen kia biết nguy hiểm đang đến cận kề, sát khí quanh thân không ngừng tăng lên, đường kiếm mỗi lúc một sắc bén dứt khoát, sắc sảo vòng một vòng tròn, máu tươi vẩy bẩn cả y phục đen sẫm của hắn, hơn mười người nằm ngã rạp xuống đất không dậy nổi, nhân cơ hội này, hắn đạp nhẹ mũi chân, phi thân đuổi theo Mạch Trục Vân.

Cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, Mạch Trục Vân quay đầu nhìn lại, thì ra có một tên ám vệ đuổi theo nàng, động tác của hắn mạnh mẽ, dứt khoát mà nhanh nhẹn, nội lực của hắn thâm hậu bay đến tận đây, ngay cả nàng cũng có chút giật mình.

Người này võ công tuyệt đối hơn nàng! Trên giang hồ lại có loại cao thủ võ công cao cường đến bậc này sao?

Theo như nàng biết được, ngoài sư phụ cùng Sở Tùy Phong, sợ là không có người nào có thể đạt được tới trình độ này.

Dĩ nhiên, người này nào có phải một trong hai người bọn họ!

Nhưng ngay khi Mạch Trục Vân có chút ngây người, một mũi tên từ phía sau phóng thẳng đến nàng, phòng bị không kịp, cắm phập vào vai trái nàng, đâm thủng xuyên qua, xương bả vai liền nhói lên một trận ê ẩm đau lan đến cả xương tủy, nàng thét lớn một tiếng, cơ thể khống chế không được liền lảo đảo, thiếu chút nữa rơi từ trên không xuống đất.

[ Hoàn ] Lãnh Vương Sủng Tặc PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ