Chương V

8.7K 761 57
                                    

-Harry!

-Rồng con!

Harry lao vụt tới bên cạnh người con trai tóc bạch kim đang đứng ngó nghiêng bên cạnh một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi phả đầy khói trắng nóng bỏng, hai tay giang rộng. Chỉ sau có một tháng, Harry đã cao lên đáng kể so với một đứa trẻ mười một tuổi. Giờ đứng bên nhau, đứa trẻ tóc đen cao hơn hẳn Draco tận một cái đầu. Chỉ với một cái vung tay, cậu dễ dàng đem được cả cơ thể mảnh khảnh kia nhấc lên khỏi mặt đất.

Siết chặt Draco trong vòng tay cậu, Harry cọ mặt vào ngực đối phương mà hít ngửi mùi sữa tắm hương thuỷ tiên nhè nhẹ. Draco bật cười khúc khích, vòng tay ôm cổ Harry để không trượt ngã

-Bỏ em xuống đi Harry, Siri và Rem đang đến kìa!

Từ phía sau, Sirius và Remus chạy ra từ hàng rào gạch màu nâu ngả vàng. Hai người một thì mặc bộ áo chùng đen sẫm kéo theo xe hành lý khắc mấy chữ 'Harry' nắn nót bằng vàng, người còn lại thì choàng trên thân bộ áo chùng màu chàm, tay cầm chiếc lồng có con cú trắng như tuyết bên trong.

Remus là người đến được bên cạnh đôi trẻ trước tiên. Anh đưa tay cốc mạnh vào đầu Harry, đôi mắt xanh nheo lại, không bằng lòng chút nào

-Đã nhắc bao nhiêu lần là đến nơi đừng có tuỳ tiện chạy trước rồi cơ mà! Cái thằng nhãi con này nhắc con bao nhiêu lần con không bao giờ nghe...! Chào con, Draco.

-Con chào chú!

Draco cười mỉm, trượt khỏi vòng tay Harry mà đứng xuống bên cạnh cậu. Harry vẫn không rời tay đi mà trượt xuống eo Draco, kéo cậu áp sát vào cơ thể mình. Đứa trẻ tóc bạch kim im lặng đỏ mặt, có phần xấu hổ nhưng cũng không hề đẩy ra. Harry bĩu môi, lúc lắc đầu với Remus

-Chẳng phải Moony nói rằng cách nhanh nhất để đi được vào Sân Ga 9 3/4 là đừng sợ hãi chần chừ rồi cứ đâm thẳng mà chạy sao? Con làm đúng như thế rồi còn gì? Đâm thẳng, không dừng lại, bằng tốc độ nhanh nhất và ta da, con đã qua được rồi đây này!

Remus thở dài, chán nản đưa tay xoa bóp thái dương. Harry càng lớn càng nghịch, cũng ranh mãnh hơn nhiều. Anh nói một câu, kiểu gì đứa trẻ này cũng phải cãi lại anh một câu, mà cãi lại còn rất logic và chặt chẽ, khiến anh nói lại không nổi.

Càng nghĩ, anh càng thấy hối hận khi mà đã quá bận rộn với công việc hàng ngày mà để kệ cho Sirius thích dạy đứa nhỏ này thế nào thì dạy. Trước khi anh nhận ra, nó đã trở thành Sirius Jr. rồi...

Hoặc tồi tệ hơn, là giống người con trai tóc nâu kia...

Remus rùng mình, vội đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Harry mỉm cười toe toét trước khuôn mặt chán nản bó tay của người đàn ông tóc nâu, khoe ra hai chiếc răng nanh tinh nghịch. Remus nhìn Harry, trong lòng nhói lên một chút khi nhìn thấy nụ cười ấy.

Người ấy khi cười với anh... cũng từng vui vẻ hệt như thế này...

Sầu lòng không được bao lâu, anh liền tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân khi nghe thấy tiếng gọi chó sủa của chồng mình từ phía đằng sau gần tới

-Hai người đừng có chạy như thế chứ! Nhỡ đâu anh lạc mất cả hai người thì sao hả? Đâu phải ai cũng có cái tài lẻ khịt mũi đánh hơi được người khác như em đ-

Harry Potter và sự thật ẩn giấu trong đôi mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ