Hôm nay là chủ nhật, anh và cậu quyết định cùng nhau đi công viên chơi cho anh được ra ngoài thư giãn... Mười ngón tay của hai người đan vào nhau chậm rãi bước đi xung quanh hồ nước, dưới ánh mặt trời mùa thu nhẹ nhàng với nụ cười vui vẻ của hai người tạo nên một bức tranh cuộc sống hạnh phúc....
Đi được một lát cậu sợ anh mỏi chân nên dìu anh đến ghế gỗ ở cuối bờ hồ ngồi nghỉ ngơi
- Tuấn Khải anh ngồi ở đây một lát, em đi mua nước cho hai chúng ta uống được không ??? ( cậu hỏi)
- Được rồi em đi đi.... ( anh gật đầu ôn nhu nói)
- Vậy được rồi em đi một lát sẽ quay lại ngay.... (cậu nói)
Anh cười gật đầu đáp trả, nhận được sự đồng ý của anh cậu nhanh chóng đi về phía hàng nước... Nhìn theo bóng lưng cậu anh mỉm cười hạnh phúc rồi hất cằm ra hiệu cho bọn vệ sĩ đang ẩn nấp đi theo bảo vệ cậu... Thấy bóng đen ở phía sau bụi cây nhanh chóng di chuyển theo cậu anh mới an tâm....
Ngồi một mình ở ghế gỗ anh nhìn theo bóng dáng cậu dời đi nghĩ gì đó mà khuôn mặt băng lãnh kia trở nên tràn ngập ý cười.... Anh cười là bởi vì một ông trùm vũ khí kim luôn Tổng tài như anh lại được " vợ " anh bao bọc, bảo vệ như bảo bối vậy... nhưng anh không cảm thấy điều đó là mất mặt mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc nữa... Đang miên mang vui vẻ trong suy nghĩ đột nhiên ở phía xa vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc thành công kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ ngọt ngào kia...
- Tuấn Khải... ( cô gái kia gọi)
Anh vờ như không nhìn thấy gì hướng về phía phát ra âm thanh tay quơ quơ trước mặt hỏi
- Ai...
Người con gái kia im lặng tiến về phía anh... Đến gần anh cô ta nhẹ giọng nói :
- Tuấn Khải dạo này anh khỏe không???
- Cô là... ( anh làm như không nhận ra cô ta hỏi)
- Em là Tống Ngọc Nghi ( cô ta chua sót nói... Bởi vì cô ta còn yêu anh nhưng do sức ép gia đình cô ta buộc phải bỏ đi tình yêu của mình mà mặt dày đi quyến rủ Vương Gia Khải, cô ta cứ nghĩ anh vẫn còn yêu mình nhưng không ngờ cả giọng nói và tên cô anh cũng quên mất)
- Là Em dâu sao??? Cảm ơn tôi khỏe ( anh nhếch mép lạnh lùng nói)
- Anh đừng lạnh lùng với em như vậy có được không Tuấn Khải??? ( cô ta rưng rưng nói)
-... ( anh im lặng không lên tiếng cũng chả quan tâm)
Cô ta thấy không khí gượng gạo liền đổi chủ đề
- Vợ anh đâu sao lại để anh ngồi đây một mình vậy chứ... Bộ cậu ta không biết anh không nhìn thấy gì hay sao mà để anh một mình, cậu ta có biết như vậy rất nguy hiểm hay không chứ... ( cô ta dùng giọng khiển trách nói)
- Không liên quan đến cô ( anh lạnh lùng phun ra một câu)
Cô ta như chết lặng vì câu nói của anh... Anh đã không còn yêu cô ta nữa rồi vậy là cô ta mất anh thật rồi sao... Một nỗi chua xót đau khổ dâng trào trong lòng, nước mắt cô tuông trào, đột nhiên cô ta nhìn thấy bóng cậu từ xa liền như điện dại lao vào ôm anh thật chặt khóc nức nở nói :
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải - Nguyên] Người Chồng Mù
Romance- Thể loại : Đam mỹ, Ôn nhu sủng vợ công - thông minh, thương chồng thụ, cường công - cường thụ, sủng, ngọt, HE, lâu lâu ngược ít, pha chút hài... - Tác giả : Yến Inari - Cp : Vương Tuấn Khải & Vương Nguyên - CP phụ : Dịch Dương Thiên Tỉ - Lưu Chí...