Tối hôm nay là ngày quyết chiến của anh và Vương Gia Khải, cả khu đất ngoại ô của thành phố C gà bay chó sủa nhưng trong lòng thành phố vẫn có một thiên thần đang say giấc, bỗng cậu giật mình dậy như có gì đó thôi thúc... Nhưng hôm nay là chủ nhật cậu cũng không phải đi làm nhẹ nhàng bước xuống giường vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới phòng bếp... Thím Trương thì đang làm đồ ăn còn tiểu Hạ đang chỉ đạo những người hầu mới lau dọn biệt thự, thấy cậu tiểu Hạ liền vui vẻ chào :
- Anh Nguyên sao anh dạy sớm vậy
- Giờ này còn sớm gì nữa hả Tiểu Hạ 11 : 30 rồi còn gì? ( cậu mỉm cười nói)
- À tại bình thường chủ nhật anh và Anh Khải buổi chiều mới rời khỏi giường cho nên... ( Tiểu Hạ đang nói nhìn thấy biểu cảm của cậu liền nhỏ giọng lại)
Tiểu Hạ nói xong cũng tự vả vào mặt mình một cái biết rõ anh Nguyên ngày nào cũng nhớ Khải Ca vậy mà còn nhắc nữa, xem kìa sắc mặt anh Nguyên càng trở nên ủ rũ nếu đại ca Vương Tuấn Khải mà thấy vợ anh bị tiểu Hạ cậu nói làm ỉu xìu vậy thì cái mạng nhỏ của Hạ Tuấn Lâm cậu làm sao mà giữ được đây.... Tiểu Hạ đang không biết làm sao thì Thím Trương liền ra tay cứu giải
- À tiểu Nguyên con mau vào ăn sáng đi không thôi đồ ăn sẽ bị nguội mất... ( nói xong thím Trương không quên trừng mắt cảnh cáo tiểu Hạ một cái)
Cậu mỉm cười gượng gạo một cái rồi ngồi vào bàn ăn, cậu cũng không biết rằng mình làm thế nào để bỏ những thứ này vào bụng nữa... Không hiểu sao khi tiểu Hạ nhắc đến anh tìm cậu lại đập lên một cách kịch liệt, cảm giác lo lắng mấy ngày nay bị lãng quên đột nhiên dâng lên khiến cậu vô cùng khó chịu, có phải anh sắp xảy ra chuyện gì rồi không... Không được một lát cậu phải gọi cho anh mới được... Nghĩ rồi cậu cố nhét mấy thứ gọi là thức ăn sáng vào miệng rồi nhanh chóng lên phòng....
Tút...tút...tút... Từng hồi chung điện thoại reo lên nhưng không ai trả lời, mỗi hồi chung lại làm cho Tim cậu tăng lên một nhịp đập... Thế nhưng hai cuộc gọi rồi mà chẳng ai bắt máy, anh đang làm gì vậy chứ, tại sao lại không bắt máy... Có phải anh xảy ra chuyện gì đúng không? Cậu không thể nào kiềm lại nữa rồi, Nước mắt lúc này chảy dài trên khuôn mặt vì lo lắng mà trở nên trắng bệch... Ngay lúc cậu tuyệt vọng nhất thì đầu dây bên kia có tiếng nói quen thuộc vang lên
- Bảo bối... ( anh nhìn thấy chứ, nhìn thấy gương mặt đầy Nước mắt của cậu, nhìn thấy nổi lo lắng dâng lên trong mắt cậu nhưng anh biết phải làm sao đây ???)
- .... ( cậu vẫn chìm vào trong suy nghĩ mà không nghe thấy anh gọi)
- Bà xã... ( anh lại ôn nhu gọi)
- Tuấn Khải... ( lúc này cậu mới bị tiếng gọi của anh gọi về, nổi lo lắng cũng vơi đi một nửa)
- Bảo bối giọng em sao vậy ? Em khóc sao? Bảo bối... ( anh không nghe cậu trả lời nên rất lo lắng)
- Tiểu Khải... Hức... ( cậu khó khăn gọi)
- Anh ở đây, em sao vậy ? ( anh lo lắng hỏi, rồi lại nghĩ " bảo bối đừng khóc nữa được không? Nhìn em như vậy anh thật đau lòng " )
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải - Nguyên] Người Chồng Mù
Romance- Thể loại : Đam mỹ, Ôn nhu sủng vợ công - thông minh, thương chồng thụ, cường công - cường thụ, sủng, ngọt, HE, lâu lâu ngược ít, pha chút hài... - Tác giả : Yến Inari - Cp : Vương Tuấn Khải & Vương Nguyên - CP phụ : Dịch Dương Thiên Tỉ - Lưu Chí...