phiên ngoại 1: Thẩm Quẩy

2K 136 32
                                    

Triệu Vân Lan đang ở trong phòng làm việc, vì một cuộc điện thoại mà dật bắn người, vội vội vàng vàng lái xe đến trường mầm non Bình Thanh.

Trong văn phòng, cô hiệu trưởng ngồi đối diện với một đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu đang ngậm kẹo mút. Nhưng tuyệt đối đừng để bộ dạng vô hại của nó đánh lừa. Cô ở trường này đã có trong tay kinh nghiệm hơn mười năm trông trẻ, thể loại quậy phá nghịch ngợm nào cũng gặp rồi, chẳng qua cái thứ Tiểu Quỷ Vương lưu manh có văn hoá như đứa nhóc đối diện, chính là lần đầu thỉnh giáo.

Triệu Vân Lan chạy đến nơi, tức đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, khí huyết dâng trào. Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ vô số tội của nhóc kia, lại càng tức giận, không nhịn được đưa tay nhéo vào lỗ tai trắng mềm của nó.

"Triệu Nguy Lan! Rốt cuộc những lời ta dạy, con có nghe lọt tai chữ nào không hả?"

Đứa trẻ bỗng nhiên bị véo, chu cái miệng nhỏ, kêu rống lên: "Aaaaaaaaaa!!! Ba Triệu bạo lực gia đình!!!"

"Ta đây là đang dạy dỗ con!"

"Con có làm gì sai đâu chứ?" Triệu Nguy Lan ngậm kẹo mút trong miệng, thói xấu này chẳng phải học theo ông bố sở trưởng kia sao? Bởi vậy, mỗi lời nó nói ra đều ngòng ngọng, không chữ nào cho tròn trịa.

Cô hiệu trưởng dường như bị hai cha con bọn họ bơ đẹp, khó khăn lắm mới chen được vào: "Triệu sở trưởng, mời anh ngồi, từ từ chúng ta nói chuyện!"

Triệu Nguy Lan liếc nhìn bà cô kia, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: cô giáo thấy học sinh bị mắng, chẳng phải nên can ngăn sao? Thế mà bà cô kia lại bộ dạng vui mừng chả khác gì nhặt được vàng, bảo bảo ta khinh!

Cô hiệu trưởng cẩn thận rót trà vào chén nhỏ cho Triệu Vân Lan, cung kính đến cẩn trọng. Cũng phải thôi! Ai mà không biết sáu năm trước, chính anh ta là vị anh hùng cứu cả Long Thành cơ chứ, đến tận bây giờ, hằng năm dân chúng đều mở tiệc, ăn mừng chiến thắng Địa Tinh năm xưa.

Triệu Vân Lan nói: "Cô giáo, rốt cuộc tên oắt con này lại gây chuyện gì rồi?"

Cô hiệu trưởng chỉ ra cửa kính, trên đó bọc một tấm vải mỏng. Triệu Vân Lan kéo ra liền thấy có hổng một lỗ lớn, những mảnh thủy tinh còn lại sắc nhọn, túa ra thay lời tố tội. Anh liếc nhìn đứa nhỏ đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, tuyệt nhiên không có lấy một chút hối cải.

"Ta cho con tự giải thích!"

Triệu Nguy Lan lấy chiếc kẹo mút đang ngậm ra khỏi miệng, khảng khái nói: "Cái này không trách con được, có trách phải trách cái ông kiến trúc sư thiết kế ra trường này. Có ai đời lại đem xây sân đá bóng có gôn đối diện sát ngay văn phòng không? Lỡ may lực sút lớn một phát, liền nhắm thẳng vào cửa sổ mà đập vào. Đã thế cửa số còn làm bằng thủy tinh! Đổi thành cửa gỗ không phải tốt hơn sao? Vừa an toàn lại vừa tiết kiệm!"

Cô hiệu trưởng: "..."

Tên này không phải người!!!

Triệu Vân Lan không biết bắt bẻ kiểu nào, lại có một bé gái oà khóc chạy vào, thút thít nói: "Bạn Nguy Lan bắt nạt cháu! Hu hu!"

Fanfic Trấn Hồn: Ngày Gặp Lại [Nguy Lan /Sở Quách ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ