Đêm đó, Sở Hoằng ôm Văn Nhân Thiện ngồi ngắm đom đóm bên hồ.
Thiếu niên nằm gọn trong vòng tay hắn, đôi mắt sáng ngời giương tròn, chỉ vào một con đom đóm, "Con kia lạ quá."
"Sao lạ?" - Sở Hoằng nhìn theo nó.
"Ngươi nhìn mà xem." - Văn Nhân Thiện ngửa mặt, "Con này luôn chớp lóe sáng, khác hẳn những con khác."
"Vậy à?" - Sở Hoằng trợn mắt nhìn, lại chẳng thấy gì khác biệt, chỉ cười, "Có thể nó đang tìm phối ngẫu."
"Tìm phối ngẫu?" - Văn Nhân Thiện nghiêng đầu, "Tìm phối ngẫu là gì?"
"Chính là tìm nửa kia rồi giao phối đó." - Sở Hoằng vừa nói vừa chỉ con đom đóm nọ, "Thấy không, nó đang bay đến chỗ con khác, hai con dính vào nhau rồi kìa."
"Thấy." - Văn Nhân Thiện chăm chú nhìn con đom đóm, thấy chúng ta kéo nhau bay vào chỗ bèo rong, chớp đôi mắt khờ khạo hỏi: "Đấy là giao phối đó hả?"
"Đương nhiên không rồi." - Sở Hoằng nhếch môi, "Còn phải làm một số chuyện xấu nữa."
Văn Nhân Thiện: "Chuyện xấu là -"
Sở Hoằng sờ đầu nó, "Sau này ta sẽ nói cho ngươi." - rồi ôm sát nhóc con, cọ cọ vào mái tóc mềm mại của nó.
Sở Hoằng hắn tuy xấu xa thật đấy, nhưng vẫn chưa đạt tiêu chuẩn cầm thú đâu, tóm lại còn cách một tý tẹo nữa.
Thế nên dù có thích cơ thể mềm mại của Văn Nhân Thiện đến mấy, hắn cũng không thể mần sạch một thiếu niên mới hơn mười tuổi được.
Có một số việc, phải chờ mới ngon.
Tạm thời cứ nuôi trước đã. Tương lai kiểu gì chả có cơ hội bóc tem.
*
Gió khẽ đưa mặt hồ, Sở Hoằng thở dài khe khẽ, "Nhóc con, Bổn cung phải ra đi một thời gian, có thể năm rưỡi, cũng có khi là ba, năm năm, vậy ngươi có chờ ta không?"
Vân Nhăn Thiện gật đầu, "Có."
"Ngoan." - Sở Hoằng sờ đầu nó, "Đã nói thì phải giữ lời, chờ khi ta đăng cơ làm Hoàng Đế, nhất định sẽ lấy ngươi làm Hoàng Hậu."
Vân Nhân Thiện cười, để lộ hàm răng trắng bóc, "Ưm."
*
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Nào ai đoán được, Sở Hoằng đi một mạch liền năm năm.
Trong năm năm đó, mỗi lần hắn trở lại Kinh thành là đều bị công to việc nhỏ quấn chân. Có khi là biên cảnh có chiến loạn, có khi là lưu dân bạo động, vừa bình chiến loạn vừa dẹp thù trong, bận sứt đầu mẻ trán, không ngơi được lúc nào.
Sau năm năm, bất kể từ tự nguyện hay bị ép buộc, thì một Thái tử bất tài, ham chơi phá phách cũng đã trở thành một người kiên cường rắn rỏi, mặt mày góc cạnh, ngũ quan như tạc.
Lại vì anh dũng thiện chiến, trăm chiến trăm thắng, mà ở nơi Mạc Nam bão cát gió cuồng, hắn đã được vang danh là - Sói Nam Sa.
Chỉ cần đội quân tinh nhuệ của hắn đặt chân đến đâu, mà mấy năm liền nơi đó không có ai dám nổi dậy.
Hắn rời cố thổ, rời xa Văn Nhân Thiện lâu lắm. Thế nên mỗi khi trăng lên, hắn sẽ ngồi trên đống gạch đá đổ vỡ, cắn thịt sấy, gặm lương khô, xa xăm nhìn về hướng Kinh Thành.
Chẳng biết Văn Nhân Thiện mười sáu tuổi sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ.
Lời hứa hẹn trẻ con khi đó, cậu có còn nhớ không.
Phó tướng Hồ Tranh ngồi bên đưa hắn một bình rượu, "Sao thế, lại nhớ tiểu tình nhân ở nhà à?"
Sở Hoằng chỉ cười, không phủ nhận.
Hồ Tranh lắc đầu, "Thái tử của tôi ơi, mấy năm trời, người ta cũng quên sạch ngài rồi. Đừng bảo tôi là ngài trông chờ tình cảm ở một đứa con nít đấy nhé, có khi người ta lấy vợ đẻ con đuề huề rồi ấy chứ."
Sở Hoằng làm một hớp rượu, "Không sao, nếu nhóc đó dám lấy vợ, Bổn cung sẽ ép y chia tay, sau đó kéo lên giường làm cho một trận nhớ đời, để y biết, dám đơn phương thất hứa sẽ phải trả giá đắt thế nào."
Hồ Tranh khinh bỉ, "Điện Hạ, ngài biết thừa là nếu ngài lập nam hậu, bá quan sẽ nhất quyết không ưng, có khi còn náo động triều đình ấy chứ."
"Chả sao." - Sở Hoằng nói: "Cùng lắm thì Bổn cung huyết tẩy Triều đình, phát động chính biến, kẻ nào trái ta, ta giết kẻ đó!"
Hồ Tranh phun cả búng rượu, ho quàng quạc, "Ài không phải chứ, mà ta không hiểu, Văn Nhân Thiện kia vừa không thể giúp ngài lôi kéo triều thần, lại không thể giúp người quản lý hậu cung, ngươi chập mạch chỗ nào mà cứ nhất quyết phải lấy hắn?"
Sở Hoằng cười, đôi mắt có phần dịu dàng khó phát hiện, "Ngoài y ra, Bổn cung không lấy ai nữa thì lấy đâu ra hậu cung. Còn triền thần, Bổn cung tự khắc thu phục được, cần gì đến y phải tốn công tốc sức. Thiện Nhi của ta chỉ cần vô tư vô lự, vui vẻ làm Hoàng Hậu là được rồi."
"Chậc." - Hồ Tranh tặc lưỡi, "Còn chưa lên làm Hoàng Đế đã trầm mê nhan sắc, hoang dâm vô đạo, lộ rõ bộ mặt hôn quân rồi!"
Sở Hoằng cắn miếng lương khô cứng nhắc, "Bổn cung thích vậy đấy."
Lúc đó, dung mạo như ngọc, tuyệt diễm vô song Văn Nhân Thiện đang đứng bên cửa, mòn mỏi nhìn về phương nam, lẩm nhẩm: "Có lẽ hôm nay, hắn cũng chưa về."
Văn Nhân Đạc vừa hồi phủ, đanh mặt hỏi: "Lại mong chờ thằng oắt kia hả?"
Văn Nhân Thiện đỏ mặt, nép mình vào cho cha đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DANMEI] - EDIT - Nhiếp Chính Vương (HOÀN)
RomanceNHIẾP CHÍNH VƯƠNG Thể loại:Cổ trang, cung đình, 1×1, hoan hỉ oan gia, kiếp trước kiếp này, HE. Biên tập: MissTony. Trong triều đình hiện nay thì nhiếp chính vương ta một tay che trời, quyền cao chấn Chủ. Lúc nào Bản Vương cũng lo Hoàng Thượng muốn đ...