Tô Dung đặt tay lên cổ tay Diêu Thư Vân, càng bắt mạch càng nhăn nhíu mặt mày.
Sau đó kiểm tra đến mắt và lưỡi, cân nhắc mất một lúc mới kê đơn và đưa cho Bạch Sam đứng chờ bên cạnh.
Bản Vương thấy Tô Dung ra ngoài cũng lấy cớ đi vệ sinh đuổi theo hỏi: "Sao rồi, bệnh tình của Thư Vân có chữa trị được không?"
"Không thể," - Tô Dung trả lời: "Từ tình trạng bệnh và mạch thì Diêu đại nhân đã bị ho lao, không thuốc nào cứu chữa. Bản thân đại nhân lại vất vả trường kỳ, cơ thể kiệt quệ, mạch đã quá yếu, dù sau này muốn bồi bổ lại cũng không được."
Bản Vương bàng hoàng, xót xa hỏi: "Không còn cách nào nữa ư? Chỉ cần có thể cứu hắn, dù kỳ trân dị thảo gì, tốn tiền bạc sức lực bao nhiêu, Bản Vương cũng sẵn lòng."
Vậy mà Tô Dung chỉ lắc đầu, "Lương y như từ mẫu, nô tỳ cũng muốn cứu nhưng bệnh của Diêu đại nhân đã quá nặng. Phương thuốc nô tì kê cũng chỉ thuyên giảm phần nào chứng bệnh, kéo dài thời gian."
"Ngươi nghĩ kỹ đi," - Bản Vương túm vai nàng, "Lần trước Hoàng Thượng ngã bệnh, toàn bộ thái y đều bó tay, chẳng phải ngươi vẫn có phương pháp cứu chữa đấy thôi, lần này cũng giống vậy, phải không?"
"Không giống nhau đâu." - Tô Dung cắn môi, "Lần trước là do Hoàng Thượng bị nhiễm lạnh, nô tỳ kê đơn khu hàn là xong. Nhưng hôm nay, Diêu đại nhân đã kiệt quệ khí huyết, như đèn sắp cạn dầu rồi, nô tỳ thực sự không làm gì được. Từ cố chỉ kim, ho lao là bệnh nan y, không có thuốc chữa. Những gì nô tỳ có thể làm chỉ là dốc sức giúp ngài ấy sống được ngày nào hay ngày nấy thôi."
Bản Vương buông thõng tay, "Nói vậy, việc chúng ta có thể làm chỉ là nghe số trời thôi phải không?"
Tô Dung rầu rĩ gật đầu, "Vâng."
Bần thần trở lại phòng của Diêu Thư Vân, trước khi đẩy cửa vào, Bản Vương đã cố gắng thay đổi vẻ thoải mái như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Lại đâu nghĩ rằng, Thư Vân đã nheo mắt nhìn ta như hiểu hết mọi thứ mà rằng: "Sinh tử có số, phú quý do trời. Đời ta đã hưởng hết phú quý vinh hoa, đổi lại mấy năm trường thọ cũng phải rồi, ngươi chớ có đau buồn."
Bản Vương: "Thư Vân -"
"Ánh sáng bên ngoài đẹp quá." - hắn lái chủ đề, nghiêng mặt nhìn ra ngoài ô cửa, "Cứ ru rú trong phòng mãi, ngươi đỡ ta ra ngoài đi."
"Ừ." - Bản Vương sai Bạch Hoa bày hai chiếc ghế tựa ở ngoài sân, lấy thêm áo khoác cho Thư Vân rồi dìu hắn ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn mảnh sân trống hoắc hơ, bảo rằng: "Mấy năm liền Khúc Châu gặp nạn hạn hán, đến nỗi đông tới cũng chẳng có tuyết rơi."
Bản Vương nắm tay hắn, "Về Kinh với ta, đó là cái nôi tuyết, muốn ngắm tuyết lúc nào cũng được."
Hắn lắc đầu, "Không về, nếu Hoàng Thượng đã phái ta đến đây thì ta phải làm một vị quan phụ mẫu thật tốt, trước khi bổ nhiệm được Châu mục kế tiếp, ta sẽ không rời khỏi đây."
Bản Vương: "Nhưng sức khỏe ngươi -"
Diêu Thư Vân: "Đã là bệnh không thuốc chữa thì có về hay không cũng có gì khác nhau. Nếu Vương gia niệm tình chí cốt thì nán lại đây với ta mấy hôm đi."
Bản Vương siết tay hắn, "Chắc rồi, ta sẽ vẫn ở bên ngươi."
Cho tới khi ngươi ra đi vĩnh viễn.
Nghe thấy vậy, hàng mày của hắn mới giãn ra, hòa tan đi khuôn mặt u ám, có cảm giác như trời đã quang sau cơn mưa tuyết.
Và khoảng khắc lơ đãng đó, dường như hắn lại là Diêu Thư Vân phấn chấn của ngày xưa.
"Vậy là đủ rồi," - hắn nói, "Đoạn đường cuối cùng, có ngươi bên ta, vậy là quá đủ."
Cả hai đều ngồi lặng, tâm trạng ngắm không trung.
Một lúc lâu sau, Diêu Thư Vân bỗng nói, "Kỳ thật, đời này ta vẫn còn một điều tiếc nuối."
"Hử?" - Bản Vương nhìn hắn, "Tiếc nuối gì?"
Hắn nói: "Ta mang dang Cầm Thánh, sáng tác ra mấy khúc nhạc lưu truyền thiên hạ. Nhưng từ xưa, ngọc cầm chỉ gảy vì tri âm. Tri âm của Diêu Thư Vân ta ngoài ngươi thì không còn ai khác, vậy mà ta lại chẳng gảy cho ngươi được khúc nào."
Bản Vương: "Tiếc là ta sinh ra đã mất thính giác, bằng không đã có thể gảy đàn đàm nhạc với ngươi rồi."
"Vậy ngươi lấy thính giác của ta đi," - hắn nói. "Dù chỉ giờ phút này thôi cũng được, ngươi làm thính giả cho ta, dùng thính giác của ta để nghe ta gảy một khúc 'Trường Tương Tư' đi."
Bản Vương: "Trường Tương Tư?"
"Đúng rồi," - hắn cười yếu ớt lại rạng rỡ vô ngần, "Trường Tương Tư' là để nhớ một người. Cũng như Vương gia đã từng nói, Phong Mộ Ngôn không khổ vì tình sẽ không thể điều chế ra 'Mộng Tiêu Tương', Thư Cảnh Càn không vì nỗi đau mất người thương sẽ không thể ủ ra "Giải Trăm Sầu', còn Diêu Thư Vân ta nếu không vương vấn người kia sẽ không phổ được khúc 'Trường Tương Tư'. Khúc này, trừ một lần say túy lúy gảy trước mặt người ra thì cuộc đời ta chưa từng gảy lại. Nhưng nay, ta muốn gảy cho ngươi nghe, chỉ mình ngươi nghe thôi."
Bản Vương: "Ừ..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[DANMEI] - EDIT - Nhiếp Chính Vương (HOÀN)
RomanceNHIẾP CHÍNH VƯƠNG Thể loại:Cổ trang, cung đình, 1×1, hoan hỉ oan gia, kiếp trước kiếp này, HE. Biên tập: MissTony. Trong triều đình hiện nay thì nhiếp chính vương ta một tay che trời, quyền cao chấn Chủ. Lúc nào Bản Vương cũng lo Hoàng Thượng muốn đ...