- Anh yêu em.
Đó là câu nói của Kim Taehyung dành cho Park Jimin vào năm năm về trước vào một ngày mưa tầm tã, dưới sảnh chính của trường cấp ba, khi đó anh học lớp mười hai, cậu học lớp mười. Anh nói đã để ý cậu từ đầu năm học, cậu cũng nói như thế. Vậy là từ đó hai người trở thành một cặp, hẹn hò công khai và chỉ vài tháng sau đã trở thành cặp đôi đẹp nhất trường, ai nhìn vào cũng phải cảm thấy ghen tỵ. Hai năm sau, cậu học lớp mười hai, ngày ngày đến nhà anh học thêm để luyện thi Đại học. Ngày báo kết quả, cậu cầm tờ giấy báo danh về với khuôn mặt rạng rỡ, cậu đỗ vào cùng trường với anh, một trường Đại học danh tiếng với học bổng toàn phần, điều mà trước đây anh không làm được. Anh vui vẻ khao cậu một bữa no nê, và cũng chính ngày hôm đó, do vui quá cậu uống quá chén, lần đầu của cậu trao cho anh. Anh nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể cậu, rải đều những nụ hôn, những vết cắn lên cơ thể cậu, bên dưới ra vào liên tục, lúc mạnh lúc nhẹ khiến cậu đạt tới cực khoái. Tình cảm cũng từ đó mà tăng dần.
Ba năm học đại học trôi qua cũng đồng nghĩa với việc anh và cậu đã hẹn hò được năm năm. Thời gian làm thay đổi con người ta ít nhiều, mà Taehyung lại thuộc dạng thay đổi rất nhiều. Anh ít nói hơn, băng lãnh hơn, nụ cười hình hộp đặc trưng đã không còn xuất hiện trên môi anh từ hai năm trước. Ngay cả Jimin cũng thấy khá áp lực mỗi khi nói chuyện với Taehyung, anh chẳng bao giờ trả lời quá năm từ. Và cái thay đổi lớn nhất, sốc nhất đối với Jimin chính là, cái câu "Anh yêu em" kia đã đổi thành:
- Tôi chán em rồi.
Đúng đấy. Ngay lúc này, ngay trong sân trường Đại học, ngay dưới cơn mưa tầm tã làm ướt cả cơ thể dính đầy bùn đất của Jimin do bị Taehyung đẩy, anh đã nói câu đó. Jimin không biết mình đã làm điều gì sai khiến anh phải nói ra cái điều cậu không mong như vậy. Anh bệnh, cậu chăm sóc, anh buồn, cậu nghe anh tâm sự, anh vui, cậu chia sẻ niềm vui với anh, anh đói, cậu nấu cơm cho anh ăn, anh lười không muốn đi học, cậu cũng nói dối với giáo viên của anh, anh chán, cũng cậu làm trò cho anh cười, anh không cho cậu lại gần ai, cậu cũng chẳng dám trái lời. Vậy rốt cuộc...cậu đã làm sai cái gì? Đôi mắt lãnh đạm của người cao hơn nhìn xuống thân thể đã ướt như chuột lột, ánh mắt không còn một tia yêu thương nào như cứa vào trái tim Jimin. Có níu kéo cũng không được nữa rồi.
- Em hiểu rồi. Chào anh em đi.
Buông tay một cách dễ dàng, nhẹ nhõm, không phải khóc lóc níu kéo như người ta trong phim thường làm. Níu kéo làm gì khi chẳng còn tia hy vọng nào cho bản thân nữa.
Jimin không bắt xe về hay ghé vào đâu đó trú mưa mà đi bộ về nhà trong cơn mưa vẫn rơi nặng hạt. Cũng tốt, nhờ vậy mà chính cậu cũng không biết được mình đang khóc. Cậu cố lết thân về căn phòng trọ nhỏ của mình, về nhà của mình, dù gì cũng ấm hơn.
"Bịch!"
Không buồn đi tắm hay thậm chí là thay bộ đồ ướt sũng nước trên người, Jimin thả cơ thể nặng nhọc xuống giường ngủ khiến nó cũng bị ướt một mảng lớn. Đôi mắt mơ hồ hướng lên trần nhà, trong đầu chẳng còn có thể nghĩ thêm điều gì nữa. Cậu lại nhớ đến khuôn mặt tươi cười của anh, những cử chỉ dịu dàng của anh với cả những câu nói anh tình cờ nói ra nhưng lại khiến cậu động lòng. Kim Taehyung thật sự là một tên khốn nạn! Làm cho Park Jimin yêu đến dường này rồi lại vứt bỏ, thật sự khốn nạn!

BẠN ĐANG ĐỌC
Forget me not
FanfictionTình yêu của Park Jimin dành cho Kim Taehyung không thể dùng bất cứ máy móc nào để cân đo đong đếm, chỉ có thể ví nó tựa như những bông hoa mang tên forget me not, một tình yêu lặng thầm nhưng bền bỉ