Hôm nay thật may mắn biết bao, lũ công tử công chúa cùng lớp chỉ buông miệng chọc ghẹo Jimin vào những giờ giải lao mà không tạt nước hay ném đồ vào người cậu, thật sự rất may mắn. Jimin đã quen với những lời miệt thị từ khi mẹ cậu mất và ba cậu thì lao đầu vào rượu bia và con đường cờ bạc. Vào thời điểm đầu, cậu cho là mình rất may mắn nếu có một ngày đi học mà không phải nghe những lời nói đó, nhưng còn bây giờ thì cậu lại thấy rất rất rất may mắn nếu ngày hôm đó đám nhà giàu không đem cậu ra làm trò đùa giữa lớp. Và chính vì thấy bản thân hôm nay thật sự quá sức là may mắn nên suốt buổi tưới hoa với nụ cười toe toét trên môi. Hoseok mới từ tiệm bánh đến shop thấy được cảnh đó cũng yên lòng nhiều phần. Y sở hữu shop hoa có nhiều chi nhánh và làm ăn uy tín nhất ở Seoul này, tài sản tất nhiên cũng không hề ít, nhưng là vẫn thua kém nhiều so với các Chủ tịch, Giám đốc là cha là mẹ của đám công tử công nương cùng lớp với Jimin. Vì thế Hoseok chỉ có thể mua quần áo và thuốc sức vết thương loại tốt nhất mỗi khi Jimin bị bắt nạt. Không phải là y sợ chuỗi chi nhánh của mình bị tổn hại đến mức không dám lên tiếng bênh vực cho Jimin, nhưng là vì chính mắt y thấy tên Hiệu trưởng nhận món tiền hối lộ khổng lồ từ hai vị phụ huynh có con học cùng lớp với cậu hòng bịt miệng ngăn cản hắn xử lý việc này. Vậy mới nói, xã hội này chẳng có gì gọi là công bằng. Hoseok y có thể đưa một số tiền lớn, nhưng lũ nhà giàu kia có thể đưa một số tiền gấp hai gấp ba lần như vậy.
- Chào Hoseok hyung.
- Chào em, Jimin. Ăn bánh không này, anh mới mua.
- Hihi cảm ơn hyung.
- Hôm nay tâm trạng tốt nhỉ?
- Vâng!
Vui vẻ nhón tay lấy một cái bánh trong hộp, Jimin đưa mắt nhìn quanh không gian nơi này. Cậu chỉ vừa mới bắt đầu làm việc ở đây vài tháng về trước nhưng đã thân quen với khung cảnh đầy những bó hoa và chậu hoa, cây cảnh hay những lúc khách tấp nập ra vào, nhất là vào dịp lễ, Tết. Hoseok còn nói, từ lúc Jimin làm việc ở đây thì khách nhiều hơn bình, y đoán là người ta thích nhìn cái vẻ năng nổ dễ thương của Jimin cậu. Chính y cũng thấy bản thân rất yêu quý cậu bé này, Jimin tất nhiên cũng không thể nào mà đi ghét một người hyung tốt bụng như vậy được, và thế là hai người đã thành công làm no mắt mấy bà chị hủ nữ là nhân viên hay khách hàng mỗi khi đứng cạnh nhau. Họ bảo Jimin và Hoseok đẹp đôi vô cùng, nhưng thật tiếc quá cả 2 chỉ xem nhau là anh em và Jimin cũng đã có người trong lòng. Cậu muốn giới thiệu Hoseok với Taehyung vì cậu thấy bọn họ có gì đó hợp nhau, nhưng không kịp, Taehyung đã nói lời chia tay trước khi cậu làm việc đó để rồi xảy ra chuyện anh hiểu lầm cậu có người mới ngay sau khi chia tay anh. Từ hôm bị chính tay Taehyung đẩy xuống vũng bùn và chính miệng Taehyung nói chia tay, Jimin cứ suy nghĩ mãi, cậu không biết vì sao anh lại chán cậu, cậu không biết mình đã làm sai cái gì. Nhiều lần muốn gọi điện hỏi cho ra lẽ nhưng lần nào cũng là câu nói "Kim tổng hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau". Ồ, thế ra anh đã chính thức thừa kế mớ tài sản khổng lồ của Kim gia rồi cơ đấy! Bây giờ anh đường đường chính chính là Kim tổng, là người có trách nhiệm nối dõi công sức bao đời của Kim gia, quen với một đứa như Jimin, chẳng phải là sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng và lý lịch của Taehyung sao? Tự mình biết điều và không làm phiền anh nữa, cũng là một điều tốt Jimin có thể làm cho Taehyung, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng....Jimin đang rất đau.

BẠN ĐANG ĐỌC
Forget me not
FanfictionTình yêu của Park Jimin dành cho Kim Taehyung không thể dùng bất cứ máy móc nào để cân đo đong đếm, chỉ có thể ví nó tựa như những bông hoa mang tên forget me not, một tình yêu lặng thầm nhưng bền bỉ