Chương 77
Lúc Thiệu Phi ôm súng bắn tỉa cầu nguyện, Tiêu Mục Đình đang gọi điện thoại với Tiêu Cẩm Trình.
Doanh trại gìn giữ hòa bình mặc dù điều kiện gian khổ, nhưng bởi vì tình huống đặc thù, liên hệ với trong nước phải duy trì thông thuận, cho nên thiết bị truyền tin mang đến đều khá tiên tiến. Mà các chiến sĩ cũng được phép cách một ngày gọi video với người nhà, không để cho bạn bè người thân trong nước lo lắng. Bất quá trên thực tế, cơ hồ không có đội viên thường thường liên hệ với người nhà, một là quá bận không để ý, hai là một khi gọi điện thoại gọi thành quen, sau này nếu có nhiệm vụ khẩn cấp hoặc là bị thương, mấy ngày không gọi về nhà, người thân nhất định sẽ lo lắng.
Hiện tại ăn tết, mặc dù không phải tết âm lịch truyền thống, gọi điện thoại thăm hỏi một phen cũng không tệ. Không ít chiến sĩ sau khi ăn xong tràn vào phòng truyền tin, xếp hàng báo bình an chúc phúc với người nhà.
Tiêu Mục Đình không cần phải tới phòng truyền tin, ở trên máy tính của mình là có thể mở video. Tiêu Cẩm Trình ở bên ngoài, bọc tới kín mít, nói chuyện liền phả ra sương trắng. Hai người tán dóc một hồi, bên kia đột nhiên truyền tới thanh âm con gái, Tiêu Mục Đình nghe tiếng không lớn, chỉ thấy Tiêu Cẩm Trình nhìn nhìn về phía sau, khóe môi câu lên ý cười hô: "Chờ em một lát."
Tiêu Mục Đình hỏi: "Bạn gái?"
"Vẫn chưa." Tiêu Cẩm Trình tựa hồ bị bóng tuyết đập một cái, vừa nói chuyện vừa vỗ tuyết đỉnh đầu: "Cô nương em hợp tác, rất lợi hại."
Tiêu Mục Đình cười: "Vậy nhanh đuổi theo, anh không quấy rầy mày nữa."
"Ui đừng! Đừng cúp!" Tiêu Cẩm Trình hướng phía sau làm tư thế xua tay, ra hiệu đối phương đừng làm rộn, lại quay lại hạ giọng hỏi: "Còn anh?"
"Anh cái gì?"
"Anh biết em hỏi cái gì."
Tiêu Mục Đình châm một điếu thuốc, bán híp mắt, khóe miệng nổi ý cười như có như không.
Tiêu Cẩm Trình cười hai tiếng, cầm điện thoại tới gần hơn, "Anh, có tậm sự he."
Khóe mắt Tiêu Mục Đình nhảy lên một cái, nhẹ giọng thở dài: "Trong lòng có người, đương nhiên có tâm sự."
Tiêu Cẩm Trình suýt nữa bị sặc, biểu tình có chút khoa trương, "Ai?"
Tiêu Mục Đình không đáp, "Được rồi, cúp đi, thay anh thăm hỏi lão gia tử. Bản thân mày cũng phải chú ý thân thể hơn, làm nhiệm vụ cẩn thận chút."
Trước khi cúp Tiêu Cẩm Trình vẫn ở bên kia hô: "Ê anh có phải là huynh đệ hay không a? Có người trong lòng cũng không nói với huynh đệ, em là em trai anh nhặt được hả . . . . . ."
Tiêu Mục Đình che lại khóe môi, thưởng thức ba chữ "Người trong lòng", đáy mắt nổi lên mấy phần nhu tình.
Người trong lòng của anh ở trong gió đêm đứng gác, không biết tay có đông cứng hay không, chóp mũi có cóng đỏ hay không.
Từ cửa sổ hướng nam trung tâm chỉ huy nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy bục gác Thiệu Phi canh giữ, bóng đêm rất đậm, trong ánh sáng vụn vặt ánh đèn trải ra mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng cao thẳng của Thiệu Phi. Tiêu Mục Đình ngừng lại ngắm nhìn, đoạn ngắn sống chung trước đây giống như phim nhựa xoẹt qua trước mắt, khóe môi vừa bị ngón tay nhấn xuống lại lần nữa giương lên, ngực từng trận tê dại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ] Yêu Đội - Sơ Hòa
RomanceThể loại: quân nhân, ôn nhu trầm ổn công, lạc quan tự tin thụ