🍅Chương 15🍅

10K 479 4
                                    

Lúc ăn cơm tối, bầu trời bên ngoài đột nhiên thay đổi, mây đen từ từ kéo đến, chỉ sau một lát mưa lớn bắt đầu trút xuống.

Buổi tối, đường ở sườn núi vốn không dễ đi, lại thêm trời mưa lớn, càng không thể xuống núi. Vi Từ Minh đề nghị mọi người buổi tối đều ngủ lại. Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua màn mưa dày đặt bầu trời đêm bên ngoài, lông mày hơi nhướng lên, suy tư một lát, lắc đầu: "Không cần."

Ôn Đinh biết anh lo lắng cho Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc, đương nhiên cô cũng rất lo lắng, cho nên cũng không nói gì, theo anh đi ra ngoài.

Vi Thiến nhìn trời tối bên ngoài một cái, ngăn Thẩm Hoài Cảnh lại: "Cửu ca, mưa lớn như vậy, đi xuống núi, còn không có đèn đường, rất nguy hiểm."

Thẩm Hoài Cảnh lạnh nhạt lắc đầu: "Không sao đâu."

Vi Thiến còn muốn khuyên, Vi Từ Minh kéo lấy cô ta, lắc đầu với cô ta. Ông ta hiểu rõ Thẩm Hoài Cảnh, chuyện cậu muốn làm không ai có thể ngăn cản được.

Mắt thấy Thẩm Hoài Cảnh cứ như thế đi, Vi Thiến cắn môi nhìn Vi Từ Minh, vô cùng ủy khuất: "Ba."

Vi Từ Minh xoa xoa tóc cô ta: "Được rồi, được rồi. Sớm muộn cũng là của con, cần gì quan tâm một ngày nửa ngày này. Muốn đem người đàn ông như Thẩm Hoài Cảnh bỏ vào trong túi, con nhất định phải học được lòng dạ bao dung, biết không?"

Hốc mắt Vi Thiến ửng đỏ: "Lời nói đều là người nói, cho tới bây giờ cũng không phải vì con mà suy nghĩ. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Có người phụ nữ nào nguyện ý nhìn người đàn ông mình thích thân mật với người phụ nữ khác như vậy." Vi Thiến đẩy Vi Từ Minh ra, che mặt chạy lên lầu.

Vi Từ Minh lắc đầu thở dài, vừa hay nhìn thấy Liên Hiên ướt sũng từ ngoài cửa đi vào: "Liên Hiên? Sao cậu quay lại?"

Thân thể Liên Hiên run run rơi xuống một vài giọt nước, không vui nói: "Cửu ca kêu tôi ở lại đây một đêm. Vi lão Đại, sáng mai cho tôi mượn một chiếc xe, tôi đi về."

"Được, được." Vi Từ Minh đáp lời: "Tôi kêu người của tôi giúp cậu dọn dẹp phòng một chút, xe thì cậu cứ tùy ý lái, tặng cho cậu luôn cũng được."

Liên Hiên qua loa khoát khoát tay: "Vậy thì cám ơn Vi lão Đại."

*

Thẩm Hoài Cảnh lái xe, muộn như vậy trên đường cũng không có xe lên núi, mưa càng lúc càng lớn, anh trực tiếp mở đèn pha, ánh sáng chói mắt xuyên qua màn mưa dày đặc tản ra. Ánh sáng bị mờ dần, chỉ nhìn thấy những giọt nước lít nha lít nhít giống như những hạt châu vỡ ra từ trên trời rơi xuống.

Thẩm Hoài Cảnh lái xe rất chậm. Ôn Đinh không giúp được gì nên ngồi một bên giữ yên lặng, cũng không dám nói lời nào quấy rầy anh. Dẫu sao xung quanh đường đều là núi, không cẩn thận, rất dễ ...

Bên trong xe không ai nói chuyện , chỉ có âm thanh mưa ào ào xối xả. Ôn Đinh mở to hai mắt nhìn đường phía trước, sợ muộn quá quá tối Thẩm Hoài Cảnh có chỗ sơ sẩy.

Điện thoại di động của Ôn Đinh có người gọi đến, bên kia là giọng nói mềm nhũn của Khương Hoài Bắc: "Chị Đinh Đinh. Trời mưa, em sợ, khi nào chị về?"

[Full] Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Túy Hậu Ngư CaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ