Ôn Đinh ngồi xuống ở ven đường, ôm lấy đầu gối, vùi đầu giữa hai chân, giọng nói ủ rũ: "Thẩm Hoài Cảnh, anh có thể làm cho Dĩ Nam ra nước ngoài không? Em ấy ra nước ngoài, Đường gia muốn tìm em ấy sẽ khó hơn rất nhiều.""Thẩm Hoài Cảnh, em không thể đem Dĩ Nam ra cược, chỉ cần em ấy đi, em an tâm rồi, em muốn ở cùng một chổ với anh."
"Thẩm Hoài Cảnh, em đã yêu anh rồi, làm sao bây giờ?"
"Thẩm Hoài Cảnh..."
Ôn Đinh ngẩng đầu lên, một cái bóng đen che xuống, một đôi môi mềm mại ngăn chặn lời nói tiếp theo của cô. Chân Ôn Đinh mềm nhũn, ngã ra phía sau, một bàn tay to lớn đỡ lưng cô, đem cô ôm vào trong lòng.
Nụ hôn của anh có chút gấp rút, mang theo hơi thở nóng bỏng, trên cằm là những gốc râu ria cứng ngắc, đâm cô đau. Ôn Đinh không khỏi đẩy ngực của anh, nghiêng đầu tránh môi của anh. Thẩm Hoài Cảnh lại không cho cô đạt được, một tay đè lại sau gáy cô, lưỡi cạy mở hàm răng cô chui vào, quấn lấy lưỡi của cô dây dưa. Ôn Đinh ngửa đầu, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, miệng nhỏ mở ra một chút, tiếp nhận môi lưỡi nóng ướt của anh.
Thẩm Hoài Cảnh ôm cô thật chặt trong ngực, giống muốn đem cô hòa vào trong cơ thể. Môi lưỡi từ trên môi của cô chệch hướng, hôn qua khuôn mặt của cô, ở trên vành tai của cô mút thỏa thích một chút, cuối cùng giống như cho hả giận, hung hăng cắn một cái. Ôn Đinh đau, khẽ run rẩy, rụt lại ở trong ngực anh.
Thẩm Hoài Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, bàn tay nắm lên cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh. Mắt đen của anh mang theo hào quang thâm trầm. Ôn Đinh không khỏi có chút trốn tránh.
Thẩm Hoài Cảnh môi đặt lên môi cô, trầm thấp mở miệng: "Em có tin anh không?"
"Hả?" Trong mắt Ôn Đinh hiện ra mê mang.
"Có tin anh không?" Tay Thẩm Hoài Cảnh có chút dùng sức, Ôn Đinh hơi bị đau, không khỏi cắn trên môi anh một cái.
Thẩm Hoài Cảnh không nhúc nhích, tùy ý cô cắn, lại chấp nhất vấn đề trước đó: "Có tin anh không?"
Ôn Đinh nghe rõ vấn đề, nhưng không nói lời nào, mở ra con mắt khác.
Thẩm Hoài Cảnh xốc cô lên đứng vững, hai tay dâng mặt cô, ép cô nhìn anh, ánh mắt tập trung: "Có tin anh không?"
Ôn Đinh bị ép nhìn thẳng anh, lại cố chấp nhếch môi, không nói lời nào.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô, hai người lẳng lặng nhìn nhau nửa ngày, Ôn Đinh thua trận, nhướng mắt: "Anh sẽ giúp Dĩ Nam sao?"
Thẩm Hoài Cảnh khiêu khích khuôn mặt của cô, giọng nói lại chìm ba phần, mang theo trọng lượng thiên quân: "Em có tin anh không?"
Anh không trả lời vấn đề của cô, lại chấp nhất với vấn đề của anh. Ôn Đinh nhìn anh, trong mắt mang theo giãy dụa.
Thẩm Hoài Cảnh xích lại gần cô, ở môi cô liếm láp lấy, mơ hồ không rõ mở miệng: "Nói tin."
Ôn Đinh nhịp tim đập rất nhanh, trong lòng tê tê ngứa ngứa, một loại cảm giác không thể nói rõ được cũng không thể diễn tả được. Gió thu lạnh rung, lá cây khô héo từ trên cây rơi xuống, xoáy trong không trung. Phòng thủ sau cùng trong lòng Ôn Đinh cũng bị phá vỡ, cuối cùng thở dài một hơi, nhắm mắt lại: "Em tin."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Túy Hậu Ngư Ca
RomanceTác Giả: Túy Hậu Ngư Ca. Số Chương: 66 chương + 4 phiên ngoại. Nguồn: tangthuvien. Converted: Củ Lạc. Trạng Thái: Đã Hoàn Thành. Editor: Tiểu Hi. Trạng Thái: Đã Hoàn Thành. Beta: Đang Tiến Hành Thể Loại: Đô thị tình duyên, Hài hước, Lãng Mạn, Ngọt N...