"Kaeun, đã lâu rồi em..." Sakura ngập ngừng khi mọi người đang mặc áo khoác đội vào. Cũng một thời gian dài cô không dùng tới sức mạnh của mình trong việc chiến đấu nữa. Sakura luôn ám ảnh về sự cố lúc nhỏ, nên nếu không tự nguyện và bị ép buộc, nhất định sẽ không sử dụng đến khả năng của bản thân. Và Kaeun thường xuyên là người bảo vệ Sakura trong những lúc nguy cấp, đến mức có lúc Sakura tưởng chừng như mình chỉ như những người bình thường, chứ không phải là Survivor nữa.
Và Sakura sợ, mình sẽ bất cẩn mà tổn thương bất kì ai đang ngồi trong khán đài này. Cái chết của Mako là một bóng ma lớn trong tâm của Sakura.
Kaeun đưa tay xoa đầu cô gái trước mặt. Sự ấm áp từ lòng bàn tay lan xuống khắp cơ thể, khiến Sakura thả lỏng đôi chút.
"Em sẽ làm được. Chẳng phải cả Juri cũng đã bỏ qua cho em rồi, thì em đừng gây tự áp lực bản thân nữa." Kaeun nở nụ cười.
Sakura ngẩn người nhìn Kaeun. Rồi cũng đáp lại nụ cười kia. Kaeun không phải là một người hoàn toàn tốt về mọi mặt. Nhưng Kaeun chọn cách chấp nhận và lấy đó làm kinh nghiệm, thay vì cứ mãi day dứt vì chúng. Cũng như chị ấy không phải là một người yêu hoàn hảo như hình mẫu mà Sakura từng nghĩ đến, nhưng luôn yêu cô hoàn hảo bằng cách riêng của chị ấy.
Cô không sợ gì khi có Kaeun bên cạnh, vì Sakura biết, luôn có một người hết mực ủng hộ và bảo vệ mình.
Eunbi đang mặc áo vào gần bên cạnh, trông thấy một màn tình chàng ý thiếp kia, bình thường lúc trước cô sẽ chẳng để ý gì nhiều. Vì đã quen nhìn họ như thế rồi. Nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân.
Eunbi từ nhỏ luôn nằm chung với định nghĩa "một mình". Trước đại dịch, cô vốn sinh ra trong một gia tộc lớn và là con út của bố cô, trên Eunbi còn hai người chị lớn nữa. Dường như có tận ba đứa con gái khiến bố mẹ cô chán nản, nên khi cô sinh ra, họ không ở nhà nhiều để chăm sóc hay chơi với cô. Mọi việc luôn giao lại cho quản gia trông nom Eunbi. Hai người chị thì học ở trường nội trú dành cho nữ sinh, có lúc cả tháng mới được về nhà vài ngày. Họ rất yêu thương cô, nhưng bao nhiêu đó không đủ bù đắp lại những thiếu thốn tình cảm kia. Nên hầu như trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có Eunbi cùng người hầu quanh đi quẩn lại. Eunbi càng khép người lại, tự học cách vô hình với xung quanh.
Sau đại dịch cũng chẳng có gì thay đổi nhiều, ngoài việc Eunbi có khả năng di chuyển cực nhanh và bị bắt đến một khu trại giam theo lệnh của chính phủ. Ngày cô bị đưa đi, điều cuối cùng Eunbi thấy được là hình ảnh chị hai và chị ba nước mắt giàn giụa đuổi theo xe đến khi họ khuất dạng trong tầm nhìn của cô.
Bố mẹ vẫn không xuất hiện. Người yêu cũng không xuất hiện.
Sau này khi trốn thoát, Eunbi có thử trở về nhà, nhưng chỉ còn lại khu biệt thự bị đổ nát. Và tin tức của gia đình cũng chỉ là con số không với cô.
Cứ coi như họ không vượt qua dịch zombie sau đại dịch vậy, Eunbi âm thầm tự cho mình một lý do nào đó. Tưởng chừng cô không còn bất kì phản ứng nào với thứ gọi là tình cảm giữa những con người, nhưng đôi lúc quan sát Kaeun cùng Sakura, Eunbi cũng ước rằng có ai đó yêu thương mình. Phải chi...có chị hai chị ba ở đây thì tốt biết mấy, Eunbi nhếch nụ cười cay đắng. Bố mẹ ư, cô chẳng màng đến nhiều, nhưng với hai người chị, Eunbi mong sẽ tìm thấy họ. Vì họ là những người duy nhất yêu thương Eunbi.