No. 4

4.4K 263 2
                                    

Mệt mỏi mở đôi mắt nặng trĩu lên, Min Gyu nhận ra rằng trời đã tối tự bao giờ. Trong tay cậu vẫn là chiếc hộp và bức thư của Won Woo, người đã lạnh lùng bỏ cậu đi, dù cho sự thật rằng cậu mới chính là người lạnh lùng khiến anh rời xa cậu. Bây giờ đoán ai đúng ai sai thì làm được gì chứ, anh cũng đã rời xa vòng tay của cậu rồi. Min Gyu uể oải ngồi dậy, đi đến tủ đồ gần đó rồi lặng lẽ cất chiếc hộp và lá thư vào ngăn sâu nhất, như thể đem hình bóng anh cất vào nơi cấm địa của trái tim và khoá nó lại, không ai được phép chạm vào và bắt đầu một cuộc sống mới - một cuộc sống không có anh bên cạnh.


  Thả mình xuống ghế sofa sau một tuần dài làm việc, cơ thể cậu như bị hút cạn năng lượng. Cậu nhớ anh, nhớ đến chết mất. Mũi cậu cay xè, đôi mắt mờ đi, trái tim thì đau đớn. Dường như nếu có thể đánh đổi mọi thứ để Won Woo trở về thì cậu cũng sẽ làm. Nhưng làm sao được khi đến bây giờ đối mặt với anh là việc mà cậu không thể. Cậu sợ khi cậu chạy đến bên anh, anh sẽ xua đuổi, lảng tránh hay thậm chí là chạy trốn khỏi cậu. Dùng chút sức lực còn lại đi vào phòng tắm, có lẽ dòng nước lạnh buốt sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn đôi chút.

  Để nước lạnh xả thẳng xuống người, Min Gyu theo thói quen đưa tay ra lấy chai dầu gội để ở chiếc tủ nho nhỏ nơi góc tường, nhưng vừa mới mở ra cậu đã dừng lại đôi chút và nhìn xuống. Là loại mà anh vẫn hay dùng, là mùi hương thoang thoảng nơi mũi cậu khi ôm anh vào lòng, là mùi hương nơi đỉnh đầu nhỏ màu nâu hạt dẻ dụi dụi vào lòng cậu làm nũng. Tim cậu nhói lên, nó lại đau nữa rồi ! Tại sao những thứ dù nhỏ nhặt nhưng liên quan đến anh lại làm tim cậu đau như thế ? Anh bảo rằng buông tay ra đi thì sẽ không còn sự ràng buộc nữa, thế sao khi đi anh lại mang theo cả trái tim cậu thế này ? Nuốt ngược nước mắt vào trong, cậu phân vân nhìn chai dầu gội trên tay. Cậu mua cho anh khi anh còn ở đây, bây giờ anh đi rồi, cậu nên vứt nó đi thôi. Cớ sao trong lòng vẫn có chút không nỡ, " Thôi để sau vậy " , đắn đo một lát đáp án vẫn thế, cậu vươn tay cất chai dầu gội vào một góc của chiếc tủ, nơi bị che khuất đằng sau. Min Gyu ngồi thụp xuống, tấm lưng vững chãi dựa vào nơi góc phòng tắm lạnh lẽo, từng đợt nước vẫn chưa dứt nhưng sao cậu lại chẳng cảm thấy lạnh ? Hay tại lòng cậu bây giờ còn lạnh hơn cả làn nước kia ? Người ta bảo còn thấy đau là còn thương, bây giờ cậu đau lắm, đau đến vô hạn, đau đến mỏi mệt, đau đến khốn cùng. Cậu nhớ ngày còn anh trong vòng tay mình, ngày còn anh cùng cậu đón bình minh cũng như hoàng hôn, ngày anh cùng cậu kỷ niệm quen nhau và cả tá thứ khác nữa. Rồi hai mắt cậu nhoè đi. Cậu khóc. Phải chăng cậu khóc vì quá nhớ nhung mảnh tình này giữa anh và cậu ?

  Thật sự cậu cũng chẳng biết nữa.

  Nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn ra. Cậu khóc như một đứa trẻ. Cậu chẳng thể kiềm chế thêm được nữa. Phải chăng hai ta đã kết thúc thật rồi sao anh ơi ?

  Gượm đã, cậu cũng không biết ! Thật sự không biết nữa !



" Ting... "

Một tiếng chuông báo tin nhắn vang lên thật khẽ giữa vô vàn thứ âm thanh tạp nham nơi ngoài cửa sổ. Min Gyu lười biếng mò mẫm chiếc điện thoại, mở lên thì thấy là tin do Seung Cheol dựng đầu dậy khao cả lũ đi cafe cuối tuần. Chắc ông này lại trúng vé sổ số hay gì nữa đây ! Cậu ngồi dậy, vớ đại chiếc áo thun và quần jeans rồi đi vào phòng tắm làm vệ sinh. Năm phút sau bước ra với bộ dạng khác, gương mặt sáng sủa, mái tóc được vuốt ngược lên nhưng đôi mắt đậm một màu buồn man mác, áo thun quần jeans trông bình thường nhưng khi ướm lên người cậu liền trông rất thời thượng. Chỉnh lại cọng tóc hư hỏng nằm lệch ra ngoài, Min Gyu mỉm cười tự an ủi, một tuần qua cậu luôn sống trong nỗi nhung nhớ anh, đã đến lúc cậu phải buông bỏ như anh nói. Đã đến lúc gỡ đi sự ràng buộc vô hình này ! Và cũng đến lúc, cậu bước trên con đường không có anh....

Well, I Don't Know | MEANIE | Short-fictionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ