Chương 01

16.3K 598 30
                                    

Từ dãy núi Tiểu Hưng An, Lĩnh Nam vùng phía bắc đồng bằng Tùng Nộn, tại một nơi chưa từng được xác nhận đánh dấu trên bản đồ nước cộng hòa, bắt tàu hỏa màu xanh lá đi thẳng về phía nam, không quay đầu, băng qua Sơn Hải Quan, đi vào Hoa Bắc, sau cùng đến chân núi Yên, chặng đường này vào năm 1980 phải mất trọn ba ngày.

Hoàng Nhân Tuấn dậy từ sáng sớm tinh mơ, nhân lúc trời còn chưa sáng, rời khỏi căn nhà gạch đỏ sâu trong lâm trường, đi bộ thật xa ra khỏi rừng để đuổi kịp tàu hỏa, mỗi ngày một chuyến, mỗi chuyến đi mất một ngày, bỏ lỡ sẽ không quay lại. Sau đó, cậu phải ngồi ba tiếng xe buýt trong thị trấn, tròng trành đi đến ga tàu hỏa gần nhất, níu chặt chiếc áo khoác bông mỏng đợi đến hôm sau, phơi lạnh một đêm không ngủ rồi leo lên chuyến tàu đi Bắc Kinh. Toa xe ghế cứng rất ồn, người muôn hình vạn trạng, mặc đủ mọi loại áo khoác bông rộng thùng thình, có các kiểu diện mạo và nét mặt, cậu ngồi im tại chỗ, thi thoảng ngắm nhìn phong cảnh chầm chậm lướt qua, phần lớn thời gian đầu quệt vào cửa kính lạnh ngắt, mơ màng ngáp ngủ, trong giấc mơ xa xôi, vứt bỏ mảnh đất Đông Bắc bao la ra sau lưng trong cảnh nền trống không.

Là khi mùa đông còn chưa kịp về hẳn nhưng vùng cực bắc lãnh thổ quốc gia đã hoàn toàn trở lạnh. Tuyết phủ trắng xóa mênh mông trải dài trong tầm nhìn, yên tĩnh không người, ranh giới giữa trời và đất lẫn lộn và mờ nhạt, quạ xám men theo dấu vết mỏng manh nơi cuối trời bay thành một đường thê lương, chỉ có tiếng gió tồn tại trong băng tuyết, ngang ngược hoành hành khắp vùng hoang dã phía bắc hoang vu hẻo lánh, đi kèm theo tiếng ồn của tàu hỏa, qua khung cửa sổ bằng kính rộng lớn và phủ đầy bụi, ta vẫn có thể chạm vào tiếng gió rít gào nơi núi non trùng điệp.

Bất kể thế nào, cảnh tượng này luôn khiến người ta phải đặt câu hỏi không đầu không cuối. Bạn nói xem, phải như thế nào mới có thể ôm được ý chí của gió, hoặc phải làm cách nào mới có được vẻ mặt ít nhất giống với gió.

Trong toa xe không lạnh, Hoàng Nhân Tuấn ngủ trọn một đêm trong tiếng gió chuyển động và tiếng trò chuyện thì thầm nhỏ to, ngày thứ ba tỉnh giấc trong tiếng vang hỗn loạn khi kiểm tra vé, ánh sáng tự nhiên dần đẩy hai mí mắt nhập nhèm ra, màu tuyết ngoài trời gần như nhạt đến độ không còn thấy được, hiển nhiên đã là phong cảnh miền tây Sơn Hải Quan.

“Kiểm tra vé.”

Nhân viên tàu mặc đồng phục màu xanh ô-liu duỗi một cánh tay về phía cậu, Hoàng Nhân Tuấn thận trọng ngồi thẳng người dậy, cúi đầu lục tìm vài lần trong túi áo, đầu tiên lôi ra mảnh giấy đã ố vàng, sau đó đến bức ảnh đen trắng to khoảng tám cen ti mét bay ra. Sợ làm phiền nhân viên tàu chờ quá lâu, cậu không kịp nhặt mấy thứ vụn vặt lên, động tác bối rối tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng móc ra được vé tàu màu đỏ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dè dặt cầm trong tay đưa cho nhân viên tàu.

Thật ra đối phương chỉ làm việc theo thủ tục, đại khái nhìn lướt qua chứ không nhận, rồi quay người đi đến hàng ghế tiếp theo.

“Cậu bé, căng thẳng gì chứ, đừng sợ, thói đời đã thay đổi rồi.”

Hoàng Nhân Tuấn khom lưng nhặt đồ, người bên cạnh nhiệt tình giúp cậu nhặt bức ảnh vừa vặn rơi ngay trên nắp bình mật ong dưới chỗ bà ngồi. Ong rừng sinh trưởng tại vùng nhiệt đới châu Á, gây mật hết sức nồng đậm, bình mật ong bà đem theo dù đã được đậy kín chặt chẽ nhưng vẫn lan tỏa thoang thoảng mùi hương ngọt ngào tươi mát.

[NaJun | Dịch] Mãi mãi 1980Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ