Chương 17

2.2K 238 3
                                    

La Tại Dân buông tay kiềm chế bà Ivanov, cầm cái chổi bẻ cán, toàn bộ bông cỏ rơi lả tả, chính giữa cán chổi thình lình lộ ra một con dao găm dính máu.

Máu đó là của hắn, vừa rồi bà Ivanov nhìn như giơ chổi lên trong chốc lát nhưng thực ra là đâm con dao găm giấu bên trong vào bụng trái La Tại Dân.

Áo khoác của hắn tối màu, bị ngấm nước nên nhìn màu càng tối hơn, máu dần dà thấm ra ngoài, có ấn thế nào cũng không được, đông cứng bên ngoài lớp vải, khi hơi nóng bay sạch chỗ vết máu cũng dính sương trắng.

Rồi lại bị máu liên tục chảy ra làm nóng, dần ướt.

Được cái áo khoác bông hút nước trở nên cứng hơn, La Tại Dân không nhìn thấy vết thương nhưng đoán chắc mình bị thương không nặng, không đâm vào đến nội tạng, nhưng mất máu quá nhiều quả thực là chuyện nhức đầu.

Tạm thời chưa có thời gian để quan tâm điều đó. Nỗi đau sâu như động không đáy đã đoạt hết tinh thần của hắn, hắn cắn thịt má trong miệng, giữ vững tỉnh táo trong đau đớn, đối mặt với người đến.

Hắn đã cứu Ivanov, chuyện này chắc chắn khỏi cần hoài nghi, vì thế nên thái độ Ivanov dành cho hắn tương đối phức tạp, không tiến ngay lên trước. Trái ngược với ông là Vivin, thấy cẳng chân của bà Ivanov vặn vẹo, La Tại Dân còn chưa kịp đứng dậy, gã đã giơ chân đạp thẳng vào vai hắn, đá hắn ngã ngược về mặt đất, ngay sau đó dùng mũi giày giẫm nghiền lên chỗ vết thương chảy máu đỏ sẫm của La Tại Dân.

Cú đá đầu tiên, La Tại Dân cắn chặt răng đến mức gần như vỡ vụn.

Cú đá thứ hai, bất ngờ hắn bật cười, không đợi Vivin kịp đè nặng xuống đã vươn tay vớ lấy con dao găm, lưỡi dao đảo qua ống quần Vivin, mũi dao sắc nhọn đâm cách đế giày Vivin đúng 3 cm.

“Vivin, anh chính là bảo vệ của viện bảo tàng.” La Tại Dân xê dịch sang bên cạnh, chống tay ngồi dậy, lưỡi dao sắc nhọn đầy uy hiếp trước sau luôn chĩa về phía mà Vivin có thể chen chân đến được.

Tối hôm đầu tiên khi bắt gặp gã bảo vệ gửi điện tín trong sân viện bảo tàng, Hoàng Nhân Tuấn nói trông thấy trên cổ gã bảo vệ có vết thương kỳ quái. Ngay vừa rồi Vivin vô tình nghiêng đầu đã để La Tại Dân thấy rõ được hoa văn sau gáy gã, vẫn là nét vẽ con mắt chim cắt trùng đồng tử.

Thì ra đó không phải vết thương mà là hình xăm.

Hắn đã hao rất nhiều sức, lúc này quả thật không muốn đứng dậy phí công mà chỉ dựa người vào một cối xay, giọng điệu bình tĩnh chắc chắn, chẳng mảy may giống kẻ rơi vào đường cùng.

Vivin hạ cái chân nhấc lên của hắn xuống, giày da chạm vào đất vang lên tiếng giòn giã. Gã nhìn La Tại Dân từ trên xuống, hừ một tiếng: “Phải, sáng nay tôi phát hiện có người đã động vào phòng tối, sau khi thông báo với Ivanov liền đuổi theo các cậu.”

Ivanov đã dìu người vợ nửa mê nửa tình dậy, vừa kiểm tra vết thương vừa cắn chặt hàm răng, cất tiếng hỏi có chút gượng gạo: “Rốt cuộc các cậu là ai? Em trai cậu đâu?”

La Tại Dân chỉ chọn trả lời vấn đề đầu tiên: “Tôi đến từ Trung Quốc.”

“Trung Quốc? Người Trung Quốc đến đây làm gì? Tôi đoán chắc chắn không phải đến hưởng tuần trăng mật chứ.” Trên khuôn mặt u ám của Vivin hện lên vẻ giễu cợt và khó hiểu.

[NaJun | Dịch] Mãi mãi 1980Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ