CHAP 6

5K 382 18
                                    



Joohyun cũng bị tâm trạng trầm mặc của tôi làm cho ảnh hưởng, nàng ngồi xuống chiếc trường kỷ cạnh bên tôi, chống cằm ngước nhìn ông trăng.

“Từ lúc cùng quận chúa ngã xuống ao đến giờ, vì sao huynh cứ thở dài thườn thượt vậy?”

“Muội xem, đêm đã khuya như vậy, vì sao phòng quận chúa vẫn sáng đèn? Giờ này là canh mấy?”

Gió ban đêm thổi mát rượi, xua tan cái nóng hầm hập vẫn còn bủa quanh con đường sỏi từ ban ngày. Chúng tôi ngồi từ hậu đình ở phía Tây, phóng tầm mắt một chút đã thấy ở phía đông phòng là nơi nghỉ ngơi dành cho quận chúa.

Chỗ đó cũng thanh cao ngọc ngà như con người nàng vậy. Xung quanh muôn hoa đua sức, ngát một cỗ hương thơm, thực sự rất thoải mái.

“Chắc cũng phải canh ba rồi. Quận chúa còn gì nữa chăng?” Joohyun thở dài, “Tướng quân cũng chưa về nữa.”

Canh ba, đã muộn thế rồi. Trông cơ thể nàng thật sự rất mong manh yếu nhược, liệu có phải vì tôi kéo xuống nước mà cảm lạnh rồi không?

“Kim công tử, Joohyun cô nương, tướng quân đã về.” Đằng sau vang lên tiếng của vị Hong quản gia già, ông khẽ cúi người trầm giọng, “Ngài cho vời các vị vào khách sảnh để hỏi chuyện.”

“Cảm phiền Hong lão bá dẫn đường.” Tôi thở dài, liếc mắt tới ánh đèn phòng quận chúa lần nữa, rồi nhanh rảo bước theo sau ông lão.

Đi qua dãy hành lang dài lát đá xanh cùng những hàng dây leo rủ xuống tủ mái hiên, lại thêm mấy lần ngang qua những cánh cổng hình vòng cung trên con đường ngang qua hậu viện rải đầy sỏi đá… Rốt cuộc sau một hồi như đi trong mê cung, chúng tôi có thể tới được gian phòng khách.

Thấy tướng quân Seokjin đã trút bỏ áo giáp, thân vận áo bào nâu tối có thêu mãnh thú trên bố tử, cả người vẫn lẫm lẫm khí chất hào sảng anh hùng. Ông cầm tách trà, nhẹ nhấp một ngụm, thấy chúng tôi vừa bước tới liền mỉm cười. “Đã để các vị đợi lâu.”

Tôi cùng Joohyun khom người kính cẩn hành lễ. Eun Hye đại nương vì mấy ngày nay lo âu bộn bề, sức khỏe có chút suy nhược, nên đã được tướng quân miễn hành lễ, cho phép ở trong phòng nghỉ ngơi.

“Chúng thảo dân tham kiến tướng quân.”

“Không cần đa lễ, đều ngồi xuống hết đi.”

Thấy chúng tôi ngập ngừng chưa dám, Taehyung đã ôn hòa lên tiếng: “Hai vị, mời ngồi.”

Lúc này tôi mới nhẹ giọng đáp vâng rồi ngồi xuống ghế đối diện Taehyung. Thấy Joohyun hẵng còn khó xử, tôi liền mỉm cười kéo nàng ngồi xuống cạnh tôi.

Nhưng tất thảy những hành động vô cùng bình thường đó dường như lại lọt tới mắt của tướng quân. Ngài khẽ cầm tách trà, hướng tôi mà nói đầy ẩn ý: “Kim công tử cùng cô nương đây giao tình có vẻ thực tốt?”

Joohyun nghe vậy thoáng ngạc nhiên rồi cúi thấp đầu, vành tai nho nhỏ khẽ ửng đỏ. Nhưng tôi không phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, bèn thành thành thật thật thưa: “Thưa vâng! Thực ra, thảo dân là được đại nương Eun Hye cùng Joohyun muội cứu giúp một mạng, không thì chắc giờ này đã lên tây thiên gặp phật tổ mất rồi.”

(JENSOO)(COVER) Nương Tử, Ta Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ