Tôi trở về phủ đã là quá giờ Ngọ ngày hôm sau. Quận chúa lo lắng đứng trước cổng ngóng về phía tôi, trong khi tôi vẫn chỉ mỉm cười với nàng mà thong thả dạo bước. Tôi không ngồi xe ngựa của Taehyung mà nói mình muốn tự đi dạo, anh cũng không ngăn cản, chỉ dặn tôi đi đường cẩn thận.
Đợi đến khi tôi bước về phía Jennie, nàng đã sốt ruột mà nắm lấy tay tôi: “Ta nghe nói hôm qua ngươi lại quá chén phỏng? Có cảm thấy khó chịu hay không? Sao giờ này ngươi mới trở về?”
Dường như trên người tôi vẫn còn mùi rượu nồng nặc sau trận uống bê xê lết cùng Taehyung idol đêm qua, nàng chun mũi nghi hoặc: “Ngươi cùng ca ca uống rượu tới canh mấy? Cổ ngươi sao lại bị thương như vậy? Y phục của ngươi…”
Nàng khựng lại khi nhận ra điểm khác biệt của tôi so với hôm qua, từ y phục màu trắng đã đổi qua một thân xanh lục. Tôi mỉm cười, ngược lại nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng mà đáp: “Là ca ca của ngươi lột đồ của ta.”
Sắc mặt của nàng đã trắng nay còn hơi tái đi, khóe môi khẽ run lên. Nàng nhìn tôi đầy sợ hãi: “Jisoo, chuyện này… Tae ca…”
Tôi nựng gò má trắng bệch của nàng, liền mỉm cười trấn an: “Vào nhà hẵng, rồi để ta kể ngươi nghe.”
Sau đó tôi chậm rãi kể lại cho nàng nghe chuyện xảy ra vào đêm qua, thi thoảng ngừng lại nhấp một chút trà. Đương nhiên, chính tôi căn bản còn không dám nghĩ việc kia lại là sự thật, chứ không phải một giấc mơ hoang đường.
Nàng từ đầu tới cuối đều không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào lồng ngực của tôi. Nghe tiếng nàng thở dài, rốt cuộc ngực áo vẫn một trận ẩm ướt. Nàng khẽ lên tiếng: “Ca ca nói chúng ta rời đi là để giữ mạng sống cho ngươi, Jisoo.”
Vòng tay tôi ôm nàng thêm chặt hơn, lại cúi xuống hôn lên mi mắt nàng.
“Huynh ấy thực sự rất yêu thương ngươi. Jennie, đêm qua Tae huynh đã khiến ta nhớ đến một người, một người luôn nói ta không ra gì cả, nhưng lại hết mực dành những thứ tốt nhất cho ta…”
Anh trai tôi, người đàn ông lúc nào cũng nhăn nhó càu nhàu em gái, nhưng lại luôn luôn che chở cho tôi suốt mười mấy năm qua…
“Có phải ngươi đang rất nhớ nhà?”
Giọng nàng khẽ hỏi, nhưng tôi nghe ra thanh âm run rẩy kia. Tôi không đáp nàng, nhưng thâm tâm đã luôn tự trả lời rằng, tôi có, thực sự tôi rất nhớ gia đình của tôi. Nhưng trái tim tôi lại đang đặt nơi nàng, tôi không cam tâm rời xa nàng vĩnh viễn.
“Nếu có thể, hãy trở về nhà, nơi ngươi thực sự thuộc về.”
Jisoo, ở lại hay rời đi…
Trong lòng tôi luôn bị giằng sé giữa hai sự lựa chọn ấy. Tôi biết rồi sẽ đến lúc tôi phải quyết định một trong hai. Tôi không thể mang nàng theo được, tôi hiểu điều đó. Nhưng phần đời còn lại của tôi, tôi cũng không thể sống mà thiếu nàng.
“Ngươi yêu ta thì hãy nghĩ đến việc đúng đắn cho bản thân mình.” Từng lời nói nghẹn ngào của nàng như lưỡi dao cứa vào tim tôi, làm rỉ xuống những giọt máu và đọng lại vết thương vĩnh viễn không lành sẹo. “Ta không thể đi cùng ngươi, Jisoo. Dù ngươi ở nơi nào, trái tim và tình yêu của ta luôn thuộc về ngươi. Chỉ là… chỉ là đừng quên ta…”
BẠN ĐANG ĐỌC
(JENSOO)(COVER) Nương Tử, Ta Yêu Em
FanfictionThêm 1 fic edit nữa Tác giả: Xích Ma ĐL Tác phẩm: Nương tử, Ta yêu em. Nguồn: https://kenhtruyen.com/news/nuong_tu_ta_yeu_em/2016-05-24-6290