|Chap 35|

420 16 4
                                    

Toàn bộ trên dưới Hắc Nguyệt đều thuộc dạng tiêu chí làm việc phải nhanh - gọn - lẹ. Nên chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi phút toàn bộ gia quyến của Lâm Thiếu Phàm đã bị bắt. Thiên Tỉ phóng xe với tốc độ bàn thờ đến Hắc Nguyệt, đến nơi Hoành, Phương Thế và Tạ Yên đang đứng trước cửa đợi anh. Hoành đến trước nói cho mấy người kia biết chuyện của Tuấn Khải, họ xem cậu như em ruột của mình nên thấy rất tức giận. Thật là muốn vào trong kia phanh thây Lâm Thiếu Phàm ra, nhưng nghĩ lại chuyện này là chuyện của anh nên cố kiềm nén cơn tức của mình lại, chờ anh đến xử lí.

"Người ở đâu?" - Anh đi vào lạnh giọng hỏi, mắt hiện rõ lửa giận đang rất lớn, khắp người tỏa ra sát khí lạnh như băng đủ khiển người đối diện đông cứng.

"Bọn họ hiện đang bị nhốt ở phòng 219" - Phương Thế lên tiếng.

Anh chỉ gật đầu cùng bọn họ đi vào trong. Tiếng gót giày da chạm trên nền đất phát ra tiếng kêu 'lộp cộp', có cảm giác thật lạnh lẽo vang vọng cả hành lang. Ám vệ canh cửa chào anh một tiếng, mở cửa phòng giam cho anh. Mọi người cùng nhau đi vào, Lâm Thiếu Phàm bị đánh bầm dập, nằm liệt dưới sàn, thấy anh đi vào cố dùng hơi gào lên.

"Dịch Dương Thiên Tỉ... thằng khốn, mày bắt người nhà tao đến đây làm gì? Muốn giết thì giết mình tao được rồi."

"Hừ, một cái mạng chó của ông có đủ đền mạng cho con tôi không? Hôm nay tôi sẽ cho ông biết, đụng đến người của Dịch Dương Thiên Tỉ này có mùi vị như thế nào. Ông sẽ được chứng kiến những cái chết đau đớn của gia đình mình" - Anh phát điên lên, dùng sức đá mạnh vào người ông ta đến hộc máu. Rồi đi đến chỗ những người bị treo lơ lửng kia.

'Đoàng đoàng' - Không hề nói một lời nào đã rút súng ra nhắm vào ba ông ta bắn hai phát. Một ông già đã hơn bảy mươi tuổi làm sao mà chịu đựng được nổi đau đớn như này, la lên một tiếng rồi cứ thế ngất đi.

"Thằng khốn, dừng lại mau!" - Ông ta nhìn anh gào lên.

"Dừng sao? Bao nhiêu đây chưa đủ đâu" - Anh nhếch mép cười  lạnh một cái, khiến mọi người xung quanh lạnh run lên.

'Đoàng, đoàng, đoàng' - Anh lại cầm súng lên nhắm vào người mẹ ông ta bắn liền ba phát. Bà tuổi cũng khá cao nên chút đi hơi thở cuối cùng rồi ra đi.

"KHÔNG..." - Lâm Thiếu Phàm thét lên, nước mắt đau khổ trào ra.

"La vô ích, xem tiếp đi!" - Anh quát lên.

'Chát, chát...' - Anh quăng súng qua một bên sau đó dùng roi da trong tay ám vệ. Tiến đến dùng sức quất thẳng tay vào vợ ông ta đã hơn bốn mươi và cô con gái lớn vừa tròn hai mươi. Làn da trắng nõn nà của hai người nhanh chóng được phủ lên những dấu roi hằng rỉ máu đỏ tươi.

Dịch Dương Thiên Tỉ, anh như một con thú điên cuồng dùng hết sức mà đánh. Bọn họ gào thét thảm thiết thế nào cũng không tha, đau đến mức ngất đi, anh cho ám vệ tạt nước cho tỉnh liền đánh tiếp đến khi họ không còn hơi sức để mà gào thét nữa.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, dừng lại đi. Đừng đụng đến con trai tao. Coi như tao xin mày, xin mày tha cho con trai nhà tao một mạng, giết tao là được rồi..." - Lâm Thiếu Phàm rống lên, nhìn từng người trong nhà gục ngã. Ông thật sự hối hận vì sự trả thù của mình rồi nhưng bây giờ đã quá muộn.

[HOÀN] [Thiên Khải Ver] [Edit] Nuông Chiều Vợ YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ