Trận chiến cuối cùng

1.4K 83 0
                                    

Ánh nắng chiều nhè nhẹ luồn qua khung cửa sổ bệnh thất, mơn man trên khuôn mặt Hermione, đôi mắt cô khẽ chớp chớp rồi từ từ mở ra.

-Chị Hermione! Chị đã tỉnh rồi!

Tiếng Ema, cô bé năm thứ sáu nhà Gryffindor mà cô thân nhất vang lên bên tai khiến cô bừng tỉnh hẳn.

-Chị làm bọn em lo quá!

-Ui da! Chị đang ở đâu thế này?

Vừa day nhẹ hai bên thái dương, Hermione chầm chậm nhỏm dậy.

-Sao chị lại ở đây? Chị đã nằm bao lâu rồi?

-Chị không nhớ à?

Tiếng cô bé liến láu.

-Ngay khi cuộc chiến chấm dứt, chị đã bị ngất, lúc đó mới là bình minh, bây giờ đã là chiều rồi. Vậy là cuối cùng tất cả đều đã chấm dứt những ký ức vẫn mờ mờ hiện ra trong tâm chí cô từ những phần người đông đúc gấp rút rồi cả những nụ hôn mà cô dành cho Ron có lẽ họ đã trở thành một cặp rồi nhưng đáng ra cô nên vui mừng mới phải cậu tuy ngốc nhưng sẵn sàng bảo vệ cô, rốt cuộc là cô đang mong đợi điều gì cơ chứ? Thế giới trở lại sự bình yên vốn có của nó, Voldemort bị tiêu diệt cô cũng tìm đựơc hạnh phúc cho mình nhưng tại sao lại thấy vô cùng thiếu sót. Ema thì vẫn liên hồi kể lại trận chiến đã qua bỗng cô chợt nhớ ra gì đó

-Harry! Cậu ấy sao rồi?

Hermione giật mình kêu lên, ngắt lời cô bé. Cô đã nhớ ra mình bị ngất sau khi cố đỡ Harry.

-Chị cứ bình tĩnh! Ema nói.

-Anh ấy vẫn không sao."

-Đừng nói dối chị! Ema.

Hermione nói dứt khoát.

-Nếu cậu ấy không sao thì người đang ngồi trên cái ghế này sẽ là Harry.

-Ừ! Anh ấy vẫn sống." Ema đáp.

-Nhưng có điều...

-Có điều làm sao? Hermione hỏi một cách nôn nóng.

-Anh ấy vẫn chưa tỉnh! Ema vừa nói vừa nhìn cô một cách lo ngại.

Trái ngược với vẻ nôn nóng vừa rồi, Hermione chợt trở nên rất bình tĩnh, cô lặng lẽ tuột xuống giường, đi về phía phòng tắm. Chỉ năm phút sau, cô quay lại với khuôn mặt sạch sẽ, nước đã xóa hết vẻ buồn ngủ trên mặt cô.

-Nào đi cùng chị!

Cô cầm lấy cây đũa phép ở đầu giường, quay sang nói với Ema.

-Chúng ta đến chỗ Harry!

-Nhưng cô Pomfrey nói chị phải nằm lại trong bệnh thất!

Ema nói. Nhưng Hermione ném cho cô một cái nhìn cương quyết đến nỗi cô buộc phải đứng lên.

-Cản chị cũng chẳng ích gì, đi theo em. Anh ấy đang nằm ở một phòng đặc biệt gần Đại Sảnh, để mọi người tiện bảo vệ và chăm sóc.

Trên đường đi, Hermione bình tĩnh hỏi Ema về phần cuối của cuộc chiến, sau lúc cô ngất đi.

-Đương nhiên sau khi anh Harry tiêu diệt Voldemort mọi chuyện đã kết thúc. Ema đáp.

-Những kẻ còn lại hầu hết đã đầu hàng hoặc bị đánh gục, trong đó có cả hai thằng Crabbe và Goyle.

Cô bĩu môi khinh bỉ.

-Chỉ có hai tên cố chạy thoát, một là ngài Thicknesse, cựu bộ trưởng của chúng ta.

Cô bé che miệng cười khúc khích. -

-Không may là ông ta đã gặp phải nhân viên cũ của mình, anh Percy. Em không rõ lắm về kết quả nhưng nghe nói người ta đã đưa ông ta đến thẳng bệnh viện.

-Còn những kẻ còn lại?

Hermione hỏi một cách lặng lẽ.

-Là Macnair, tay đao phủ ấy mà, chị có nhớ không?

Hermione gật đầu, cô chắc chắn có nhiều lý do để không quên hắn.

-Hắn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của chú Kingsley nhưng lại xui xẻo chạy vào khu vực gần nhà bếp, mấy con gia tinh đã tóm được hắn, em không chắc chúng có định làm thiệt không nhưng nghe đồn chúng muốn đem hắn ra làm nhân bánh.

Cô bé vẫn cười.

-Cuối cùng thì nhờ anh Neville can thiệp, hắn cũng được đưa đến bệnh viện rồi. Ừm còn một số tên thù đang thẩm vấn tại hội đồng xét xử của hiệp hội Phượng Hoàng...em cũng không rõ lắm nhưng chị yên tâm bình yên đã vẫy tay chào chúng ta rồi!

Cô bé nói trong sự phấn khích đầy mình dang hai cánh tay nhỏ bé ra đầy tự hào. Trong khi ấy trái ngược với Ema Hermione đang cố tìm kiếm thứ gì đó trong não rồi thầm nghĩ " Vậy còn hắn thì sao? Liệu có được bình yên?"

___________________/___________________

Căn phòng nhỏ gần Đại Sảnh, bên trong mấy bóng người đang ngồi quanh một cái giường lớn, Hermione nhận ra ngay có cô McGonagall, thầy Slughorn, chú Lupin, cô Tonks, bà Molly, Ron đang ngồi trên một cái ghế ngay đầu giường còn Ginny đứng ở cuối chân giường, nhìn chằm chằm vào Harry.

Tiếng cửa mở khiến mọi người giật mình quay lại, Hermione lách người vào.

-Bồ đã tỉnh rồi à?

Ron nói.

- Lại đây ngồi đi nè.

Cậu vừa nói vừa đứng lên nhường chỗ cho cô. Hermione ngồi vào chỗ rồi mỉm cười nhìn cậu rồi lại nhìn xuống đến Harry. Cậu vẫn đang nằm bất tỉnh thi thoảng lại đổ mấy giọt mồ hôi có lẽ trong giấc ngủ ấy Harry đang gặp chút bất an thì phải nhưng giờ thì không sao rồi cô thực sự muốn xem phản ứng của cậu khi tỉnh lại và mọi thứ được bình yên.

-Trò đã khỏe hẳn chưa, Hermione?

Cô McGonagall hỏi.

-Con ổn rồi thưa cô!

Hermione đáp cô thì đã ổn hơn nhiều rồi nhưng có vẻ Harry thì khác cô được biết khả năng tỉnh dậy của cậu khá thấp sau trận chiến đối đầu ấy. Trời lúc này đã sầm tối các thầy cô đã về lại đại sảnh để chuẩn bị tu trang lại Hogwarts trong căn phòng lúc này chỉ còn Ginny, Ron và Hermione họ cùng nhau thuật lại tất cả sự việc rồi đến những việc sau này nữa cho đến nửa đêm mới chịu nghỉ ngơi. Ginny quay lại giường bệnh gục xuống bên Harry Ron cùng cô rời khỏi đó trở về phòng ngủ của mình coi như kết thúc một chặng đường dài chiến đấu.

   Say - [ Dramione ] fanfic  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ