Ngô Thế Huân nghiêng đầu mãnh liệt hít sâu đè lại rung động cường liệt trong lòng, Ngô Thế Huân tự nhận là người tâm tư trầm ổn, tính tình đạm bạc, lại lần nào cũng bị Lộc Hàm khơi lên hàng nghìn vạn gợn sóng trong lòng, hôm nay hắn vốn muốn nói rõ ràng việc này với Lộc Hàm, hiện giờ lại bị Lộc Hàm nói mấy câu chặn đứng trở về, một lúc lâu sau Ngô Thế Huân mới nói: "Đùa giỡn tính tình tiểu hài tử sao? Chức quan không phải ngươi không muốn liền không cần, lại nói nếu cả đời ngươi làm thị Lộcchẳng phải là ta mai một ngươi.... Ta không muốn nói cho ngươi chuyện này, trong ngày thường ngươi cũng đủ nghe lời, như thế nào vừa đụng đến chuyện này lại bắt đầu tính tình cứng rắn?"
Lộc Hàm mím môi, do dự một khắc nói: "Điện hạ, nếu là... nếu tối hôm qua là thần chuốc thuốc mê điện hạ, chính mình vượt hiểm, điện hạ sẽ như thế nào?"
Ngô Thế Huân không chút nghĩ ngợi nói: "Đừng bẫy ta nói."
Lộc Hàm lắc đầu: "Thần không dám... điện hạ không trả lời, là bởi vì... điện hạ cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ đi tìm thần, điện hạ lo lắng cho thần, thần cũng lo lắng điện hạ."
Ngô Thế Huân xoa nhẹ đầu Lộc Hàm, trầm giọng nói: "Đừng dùng những lời này qua loa với ta, tính tình ta thế nào ngươi cũng biết, ta sẽ không theo ngươi chơi trò đặt mình vào hoàn cảnh người khác kia, ta chỉ cần ngươi an toàn là được."
Lộc Hàm đặt tay lên tay Ngô Thế Huân, thấp giọng nói: "Bên cạnh điện hạ, mới là chỗ an toàn nhất của thần." Bạn đang �
Lộc Hàm ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Ngô Thế Huân, nhỏ giọng nói: "Thần cả gan... nếu có một ngày điện hạ gặp được bất trắc, cho dù thần có thể bảo toàn cũng sẽ không tiếp tục sống, chắc chắn sẽ theo đến cửu tuyền hầu hạ điện hạ, điện hạ dù có bảo hộ thần tốt đến đâu, cũng không thể đề phòng thần tự mình tìm chết."
"Ngươi dám?!" Ngô Thế Huân lạnh giọng mắng, "Càng nói càng không kiêng kị, lễ tiết ngày thường đâu?"
Trong lòng Lộc Hàm ấm áp, thấp giọng nói: "Thần biết tội, thần biết điện hạ đều vì tốt cho thần."
Ngô Thế Huân thở dài, cúi người nắm lấy Lộc Hàm ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thôi, nói không được ngươi... về sau có chuyện gì đều mang theo ngươi, vừa lòng chưa?"
Lộc Hàm yên lòng, lặng lẽ thở ra một hơi, Lộc Hàm không phải người giỏi nói chuyện, thuyết phục Ngô Thế Huân cơ hồ là chuyện không có khả năng, Lộc Hàm cảm thấy có chút khó có thể tin, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy lưng Ngô Thế Huân, thấp giọng: "Điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh... thần nhớ kỹ."
Ngô Thế Huân bật cười, kỳ thật những lời Lộc Hàm nói, hắn đều hiểu được, nhưng trong tâm hắn vẫn có một cái kết như vậy, hiện giờ Ngô Thế Huân cũng nghĩ thông suốt, thay vì mỗi lần Lộc Hàm vì bị hắn tránh đi mà ngây ngốc chui đầu vào, còn không bằng nhanh chân đem người trói ở bên cạnh.
Khống chế dục của Ngô Thế Huân rất mạnh, đem Lộc Hàm để lại, kỳ thật ắn cũng không yên lòng, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lộc Hàm, thấp giọng: "Vừa rồi ta nói nặng, không phải là cố ý, đừng để trong lòng...."
Lộc Hàm lắc đầu: "Thần biết... thần đều quên, thần vừa rồi cũng thất ngôn, điện hạ không cần để ý."
Ngô Thế Huân xoa loạn tóc Lộc Hàm: "ngươi cũng biết mình thất ngôn? Còn dám nói mấy lời xui xẻo đó ta trực tiếp lột quần ngươi đánh một trận, nhìn ngươi có dám không dài trí nhớ hay không.... Lúc nãy còn nói muốn từ quan làm thị vệ, một hồi ta đem những lời này truyền cho Trương Lập Phong, xem sư phụ ngươi xử trí ngươi như thế nào."
Lộc Hàm có chút thẹn thùng, vẫn nhịn không được nhỏ giọng phản bác: "Thần chính là thị Lộccủa điện hạ, thần chỉ là... thích làm thị vệ."
Ngô Thế Huân không nhịn được bật cười: "Theo ta làm nũng sao? Càng sống càng trở về...." Ngô Thế Huân sủng nịch hôn hôn trán Lộc Hàm, ôm lấy hắn lại một lần nữa nằm xuống.