BQ 5

6 1 0
                                        


Hoàng đế ốm đau đối với loại sự tình này luôn quá mức mẫn cảm, đem Ngô Thiệu Dương gọi tới không nói lời hay, không để cho Ngô Thiệu Dương nửa câu biện giải, hung hăng mắng một phen, cuối cùng thản nhiên nói: "Tính tình mạnh mẽ, không khiêng được trọng trách, cùng với Tam ca ngươi, trở về Hối Tín viện tiếp tục nghe thái phó giáo dục đi, việc trong triều ngươi không cần nhúng tay."

Hoàng đế đã nói đến mức ấy, Ngô Thiệu Dương nghẹn một bụng oán khí cũng không dám nói ra, chỉ phải tạ ơn trở về Hối Tín viện, từ đó hoàng tử tham chính chỉ còn lại Ngô Thế Huân cùng Ngô Thiệu Nguyễn, Ngô Thiệu Nguyễn trong lòng chột dạ, tuy rằng những chuyện này giống như đều là bọn hắn làm sai, nhưng Ngô Thiệu Nguyễn vẫn loáng thoáng cảm thấy, đây đều từ một tay Ngô Thế Huân sắp đặt.

Chân gia muốn hoãn lại đây còn cần thời gian, Ngô Thiệu Nguyễn không thể không thu lại mũi nhọn, mọi việc đều phải hỏi ý kiến Ngô Thế Huân, ở thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, cân tiểu ly trong triều chậm rãi nghiêng.

Ngô Thế Huân nhanh chóng thanh lý sạch sẽ người Ngô Thiệu Dương đề bạt đi lên, trong lòng thống khoái không ít, buổi chiều sau khi tắm rửa Ngô Thế Huân ngồi trên tháp đọc sách chờ Lộc Hàm, Vương Mộ Hàn đến gần trình lên một hộp gấm, cười nói: "Đây là đồ vật Vương gia muốn, theo ý tứ Vương gia, dùng vật liệu tốt nhất, tìm thợ thủ công tay nghề tốt nhất, nô tài mắt vụng về xem không hiểu, Vương gia nhìn xem có hợp tâm ý hay không."

Ngô Thế Huân tiếp nhận hộp gấm mở ra đem đồ vật bên trong nhìn thật lỹ, cười khẽ: "Không tồi, giống như ta tưởng tượng, thợ thủ công đó có thể yên tâm sao?"

Vương Mộ Hàn vội vàng trả lời: "Điều này Vương gia cứ yên tâm."

Ngô Thế Huân gật đầu: "Không tồi, thưởng cho sư phụ kia một trăm lượng bạc, công công chính mình cũng đi lĩnh mười hai lượng."

Vương Mộ Hàn vội vàng tạ ơn không ngừng.

Khi nói chuyện Lộc Hàm cũng tắm rửa xong, thay đổi xiêm y đi đến, Vương Mộ Hàn vội vàng lui xuống, Ngô Thế Huân đem đồ trong tay giấu vào ngực áo, nói: "Nói bao nhiêu lần, lau khô tóc rồi hãy đi ra..."

Lộc Hàm nghe vậy, tay cầm khăn càng ra sức lau tóc, Ngô Thế Huân nhìn không được, đem người kéo đến tự mình cho hắn lau tóc, lau khô lại vuốt tóc gọn gàng, cười khẽ: "Tóc thực tốt lại chỉ biết giày xéo...."

Lộc Hàm không để ý lắm mỉm cười: "Tóc thần được không đều như nhau, đúng rồi...." Lộc Hàm mím môi, dẫn theo chút thần sắc lấy lòng, "Ngày mai...là ngày hưu mộc của thần, thần có thể về nhà một chuyến sao?"

Ngô Thế Huân hôn hôn trán Lộc Hàm, nói: "Tất nhiên."

Ngô Thế Huân đem đồ vật trong ngực áo cho Lộc Hàm, cười nói: "Sai người làm cho ngươi kiện đồ vật, ngươi nhìn xem có thích hay không."

Lộc Hàm vừa thấy sửng sốt, trong tay Ngô Thế Huân là một khối vàng ròng chạm rỗng khắc bốn chữ hoa – Ngô Thế Huân ấn.

Chữ lớn nhỏ giống hệt tư ấn của Ngô Thế Huân, chính diện khắc long văn khảm bảo thạch, cực độ tinh mỹ, mặt trái cũng sạch sẽ trơn bóng, Ngô Thế Huân cười nói: "Mặt này ta không để người khắc đồ vật, một là sợ ngươi khi đeo lên sẽ khó chịu, hai là...dùng mặt kia in mực đóng dấu, sẽ dùng như Vương gia đại ấn của ta."

Lạc lạcWhere stories live. Discover now