Đỗ Tịch nguyệt do dự mở miệng nói: "Ý giáo chủ là, Lộc Hàm đang giả trang? Là vì hắn muốn tiếp cận Ngô Thế Huân mới ngụy trang thành bộ dáng phúc hậu cùng vô hại này?"
"Hắn trước nay khinh thường ngụy trang, lần này thế nhưng ủy khuất chính mình, nhất định là có việc trọng yếu, có lẽ là vì tính mạng." Lam Liệt nói.
"Chẳng lẽ hắn muốn có được tín nhiệm của Ngô Thế Huân, sau đó từ cạnh Ngô Thế Huân thu hoạch bí tịch võ công?" Đỗ Tịch Nguyệt suy đoán.
"Không đúng." Lam Liệt khẳng định nói.
Đỗ Tịch nguyệt khó hiểu.
"Hắn chướng mắt võ công của Ngô Thế Huân." Lam Liệt nói đến điều này, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nói, "Ngô Thế Huân Nội Công Tâm pháp thiên hướng thuần dương, hắn không thích loại Nội Công Tâm pháp này."
Lam Liệt lại cúi đầu xem trên bức họa Lộc Hàm, nửa ngày sau nói: "Ta hiểu được, hắn tiếp cận Ngô Thế Huân nguyên nhân cùng ngươi giống nhau."
Đỗ Tịch nguyệt kinh ngạc nói: "Hắn cũng luyện Lam Vực thần công?"
Lam Liệt liếc nàng một cái, nói: "Trên giang hồ đồn đãi nói hắn luyện công tẩu hỏa nhập ma, nhưng kỳ thật rất có khả năng hắn đã luyện đến Lam Vực thần công tầng thứ chín. Loại nội tâm công pháp này có một khuyết điểm, luyện đến tầng thứ chín cũng chính là tầng cuối cùng, cần thu nội lực thuần dương mới có thể luyện thành. Cái này trong chốn võ lâm, chỉ có hai người có nội lực thuần dương."
"Hai người?" Đỗ Tịch Nguyệt khó hiểu, "Trên giang hồ đồn đãi tựa hồ chỉ có Ngô Thế Huân có nội lực thuần dương, thứ thuộc hạ ngu dốt không biết vị vao thủ kia là ai?"
Lam Liệt lạnh lùng nói: "Cái này ngươi không cần biết."
Đỗ Tịch nguyệt: "Xin thứ cho thuộc hạ lớn mật, nếu giáo chủ đem tên vị cao thủ kia nói cho thuộc hạ, thuộc hạ có lẽ có thể tìm đến hắn, như vậy lại có thêm đường tiến."
"Người này Nội Công Tâm pháp chỉ cấp cho một người." Lam Liệt lạnh lùng nói, "Ngươi nếu muốn luyện thành Lam Vực thần công, chỉ có thể lấy nội công tâm pháp của Ngô Thế Huân."
Đỗ Tịch nguyệt đầy bụng nghi vấn, nhưng thấy Lam Liệt vẻ mặt không kiên nhẫn, đành phải nói: "Thuộc hạ đã rõ."
"Ngươi hiện tại mới luyện đến tầng thứ năm, cũng không vội." Lam Liệt nói, "Đặc biệt hiện tại bên Ngô Thế Huân đang nghi ngờ ngươi, trong khoảng thời gian ngắn ngươi tốt nhất dừng một chút, miễn cho bên Ngô Thế Huân phát hiện thân phận của ngươi."
Đỗ Tịch Nguyệt mặt lộ vẻ nôn nóng, nói: "Giáo chủ, thuộc hạ cũng muốn dừng một thời gian, nhưng...... Nhưng từ khi luyện Lam Vực thần công, một khi không cùng nam tử giao hảo, liền cảm thấy thân thể không khỏe."
"Ngô Thế Huân đã theo dõi ngươi, ngươi nếu lại hàng đêm sanh tiêu, sẽ gây họa cho bản thân." Thấy Đỗ Tịch Nguyệt vẻ mặt sợ hãi, Lam Liệt nói, "Ngươi lại đây."
Đỗ Tịch Nguyệt quỳ dịch đến dưới chân Lam Liệt, Lam Liệt giơ tay điểm lên trán của nàng, Đỗ Tịch Nguyệt tức khắc khiếp sợ nhìn về phía hắn, thanh âm run rẩy, nói: "Giáo chủ, ngươi......"
"Câm miệng." Lam Liệt không kiên nhẫn.Đỗ Tịch Nguyệt vội ngậm miệng, không dám nói thêm câu nữa.
Lam Liệt truyền nội lực cho nàng, sau đó nhẹ nhàng tung một chưởng làm nàng lui ra phía sau vài bước, nói: "Trong vòng nửa tháng ngươi có thể sinh hoạt bình thường, không cần hàng đêm cùng nam nhân giao hảo."
"Đa tạ giáo chủ!" Đỗ Tịch nguyệt kinh sợ đan xen vui mừng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Lam Liệt cũng có nội lực thuần dương! Hay là người thứ hai mà Lam Liệt nói, một người chính là Ngô Thế Huân, một người khác còn lại là chính hắn?!
Nhưng Lam Liệt không nói, Đỗ Tịch Nguyệt cũng không dám hỏi.
"Lui ra đi, tùy tiện tìm người làm kẻ chết thay, nghĩ cách thoát thân, xem có thể tìm lại được cơ hội có được tín nhiệm của Ngô Thế Huân hay không." Lam Liệt phân phó.
"Vâng, giáo chủ."
Đỗ Tịch Nguyệt đang muốn ra khỏi phòng, Lam Liệt lại đem nàng gọi trở về.
"Giáo chủ còn có gì phân phó?"
Lam Liệt tựa như đang tự hỏi, qua hồi lâu mới nói: "Lộc Hàm thoạt nhìn khí sắc như thế nào?"
Đỗ Tịch Nguyệt: "Thuộc hạ cảm thấy sắc mặt đều không đủ hồng nhuận, thoạt nhìn như là trong cơ thể tích nhiều hàn khí, cả người có vẻ có điểm yếu." Nói đến điều này, Đỗ Tịch Nguyệt nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Giáo chủ, Lộc Hàm hắn cũng luyện Lam Vực thần công, theo lý thuyết cũng phi thường yêu cầu dương khí, nhưng hắn ở bên người Ngô Thế Huân, như thế nào có thể hàng đêm cùng nam tử......"
Hắn nói còn chưa nói xong, đã bị Lam Liệt thô - bạo đánh gãy, Lam Liệt lạnh mặt nói: "Hắn đương nhiên cùng ngươi không giống nhau. Hắn nội lực thắng ngươi gấp trăm lần, chỉ cần cuối cùng đạt được thuần dương nội lực là có thể."
Đỗ Tịch Nguyệt nhạy bén nhận thấy được lời vừa rồi của nàng làm Lam Liệt tức giận, vội cúi đầu không dám nói.
Lam Liệt trầm mặc nửa ngày, hỏi: "Hắn cùng Ngô Thế Huân quan hệ như thế nào?"
Đỗ Tịch Nguyệt đoán không ra Lam Liệt đến tột cùng muốn nghe cái dạng gì, do dự mà không dám mở miệng.
Lam Liệt: "Ta dưỡng ngươi lâu như vậy, là dưỡng phế vật sao?"
Đỗ Tịch Nguyệt liền quỳ xuống, nói ra tình hình thực tế: "Ngô Thế Huân đối hắn cực kỳ ôn nhu, trong ánh mắt nhìn hắn tràn đầy sủng nịch, ngay cả uống thuốc cũng đều là Ngô Thế Huân tự mình đút cho, uống xong thuốc còn cố ý vì hắn chuẩn bị kẹo đậu phộng."
Đỗ Tịch Nguyệt nói ra từng câu, Lam Liệt sắc mặt liền âm trầm xuống một tângg, Đỗ Tịch Nguyệt nói xong, Lam Liệt quanh thân trên dưới tràn ngập lệ khí nồng hậu, hắn nói: "Trong khoảng thời gian ngắn ngươi không cần tiếp tục tiếp cận Ngô Thế Huân."
Đỗ Tịch nguyệt nghi hoặc nói: "Vậy là......"
"Muốn ngươi tiếp cận Ngô Thế Huân, một phần là vì trừ bỏ hàn khí khi ngươi luyện Lam Vực thần công, phần khác là để ngươi đánh vào bên trong thu hoạch tin tức. Nhưng hiện tại xem ra, Lộc Hàm đã thay thế ngươi hoàn thành mọi việc." Lam Liệt chậm rãi nói, "Có hắn ở cạnh Ngô Thế Huân, so với bất luận kẻ nào đều hơn."
"Chính là Lộc Hàm cùng chúng ta không có quan hệ."
Lam Liệt khóe miệng hiện ra một nụ cười thần bí, hắn nói: "Hắn cùng các ngươi chính xác không có quan hệ, nhưng hắn cùng ta, có ước định."
Đỗ Tịch Nguyệt phải dùng lực kiềm chế lớn mới khắc chế nổi sự tò mò, gắt gao ngậm miệng không đặt câu hỏi. Chờ đến khi Lam Liệt bảo nàng rời đi, liền vội xoay người rời đi.
Đỗ Tịch Nguyệt rời đi, Lam Liệt lại một lần nữa mở ra trong bức họa trong tay, nhìn bên trên vẽ Lộc Hàm sinh động như thật, Lam Liệt duỗi tay sờ khuôn mặt hắn, nói: "Ước định giữa hai chúng ta, chờ ta Huyền Tâm * cuối cùng ta đã sắp luyện xong, ta liền đi tìm ngươi thực hiện ước định của hai chúng ta."
"Thiếu gia, quan phủ bên kia phái người tới đây tìm ngươi." Cố bá đi vào đại sảnh, nói.
"Để hắn vào." Ngô Thế Huân buông chén trà trong tay, nói.
