BQ 11

1 0 0
                                    


Thể lực hoàng đế suy kiệt, từ lúc bước lên kiệu đã không động, Ngô Thế Huân từ từ đi phía sau, trong Thái miếu trang nghiêm vô cùng, xà nhà bao gỗ trầm hương, trên thềm đá điêu khắc long văn phiền phức mạ vàng, trụ trên hành lang dán hoa bằng vàng ròng chạm rỗng, không một chỗ không tinh xảo, không chỗ nào không xa hoa.

Ngô Thế Huân đi xuống chin bậc thềm đá, nghênh diện chính là điện thờ phụ nơi cung phụng các vị công thần khác hộ, ở nơi đó, hắn nhất định sẽ tự tay đem bài vị của Lộc Hàm đặt ở chính giữa phía Tây điện thờ phụ, khiến Lộc Hàm cùng hắn đồng thời hưởng thụ đời sau vạn năm cung phụng, lại không còn có ai có thể đem hai người tách ra.

Từ Thái miếu đi ra, Ngô Thế Huân trực tiếp đi trong quân, sức khỏe hoàng đế không tốt, điều khiển quân sĩ liền rơi xuống trên tay Ngô Thế Huân, may mắn hôm qua Lộc Hàm đã thay Ngô Thế Huân soạn tốt danh sách, Ngô Thế Huân chỉ cần sửa chữa một ít liền trực tiếp dùng: phong LộcChiến làm Hộ quốc tướng quân, Phong lão tướng Bạch Uẩn Giang làm Định quốc tướng quân, Hứa Huyên, Liêm Du làm Xa kỵ tướng quân, còn có các tiểu tướng không đề vập đến, tính ra Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm sở hữu hai mươi sáu vị tướng sĩ.

Mùa thu năm Thiên Khải thứ mười lăm, Thái tử dẫn quân hướng Liêu Lương Tây chinh.

Trước đó Ngô Thế Huân yêu cầu hoàng đế mười vạn đại quân, lần này Ngô Thế Huân triệt để muốn thu phục Liêu Lương, nếu không phải ranh giới Liêu Lương quá mức cằn cỗi, Ngô Thế Huân thậm chí còn muốn trực tiếp đánh hạ Liêu Lương, nhất lao vĩnh dật.

"Điện hạ không thể." Lộc Hàm nghe xong tính toán của Ngô Thế Huân vội khuyên, "Điện hạ đi sẽ biết, khí hậu Liêu Lương thật sự không thể dưỡng người, cho dù đánh hạ cũng không ai muốn sinh sống ở đó, dùng làm nơi sung quân ngược lại có thể.... Nhưng vùng biên cương này xa xôi, nếu phát sinh nạn trộm cướp sẽ không tốt."

Ngô Thế Huân nở nụ cười: "Ta chỉ là vừa nói như thế, ăn điểm tâm sao?"

Ngô Thế Huân mở thực hạp lấy một đĩa điểm tâm đặt trên bàn nhỏ trong xe ngựa, Lộc Hàm rót cho Ngô Thế Huân một chén trà, thấp giọng nói: "Hành quân như vậy, phỏng chừng còn cần mười một mười hai ngày mới đến biên cảnh Tây Bắc."

Ngô Thế Huân uống một ngụm trà, cười nói: "Chê ta đi chậm?"

"Thần không dám." Lộc Hàm khẽ nhấc lên màn xe nhìn thoáng qua bên ngoài, ấp úng, "Hành quân ngược lại rất nhanh, nhưng sau khi đến Liêu Lương không khỏi không còn thể lực, như vậy cũng tốt."

Ngô Thế Huân mỉm cười: "Yên tâm, sáu vạn binh sĩ điều động từ Bắc bộ chỉ cần năm ngày đã đến phía Tây, đến lúc đó quân Liêu Lương sẽ không dám tiếp tục làm càn, chỉ còn chờ chúng ta đi đến đánh một hồi, đến lúc đó đại quân hợp lại, chúng ta không vội, vội phải là Liêu Lương vương."

Lộc Hàm nghĩ nghĩ gật đầu, bên ngoài truyền đến tiếng kèn, Lộc Hàm vội vàng phủ thêm áo choàng, nói: "Thần nên đi tuần tra."

Ngô Thế Huân gật đầu cầm bản đồ trên bàn đến xem, Lộc Hàm buộc áo choàng xuống xe ngựa, kéo qua hắc mã buộc cạnh mã xa của Ngô Thế Huân, phiên thân lên ngựa, mã tiên nhẹ vung, hắc mã có linh tính, xoay người chạy đến mặt sau đội ngũ, Lộc Hàm kiểm tra từ phía cuối, từng đội từng đội tuần tra, lại dặn dò mỗi tốt trưởng một lần, chờ điểm xong binh đã qua một canh giờ, trong lúc đội ngũ không ngừng di chuyển, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ cùng nhãn lực của một mình Lộc Hàm, Lộc Hàm giục ngựa bắt kịp mã xa của Ngô Thế Huân, xa phu vội vàng dừng lại, Lộc Hàm lên xe đem tranh vẽ đội hình đưa cho Ngô Thế Huân: "Không rơi lại phía sau, không trộm đi."

Lộc Hàm tra qua thứ gì, Ngô Thế Huân sẽ không cần lo lắng, Ngô Thế Huân cũng không nhìn lại, trực tiếp ném danh sách đến một bên, nói: "Biện pháp tuần tra này của ngươi rất thỏa đáng, bốn canh giờ tuần tra một lần, mỗi ngày còn muốn đột xuất kiểm tra hai lần, cơ hồ không có sơ hở, vất vả ngươi, lão tướng cũng không có cẩn thận như vậy."

Lộc Hàm lắc đầu: "Cẩn thận không ra sai lầm."

Mỗi khi Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm ra vẻ lão thành đều cảm thấy buồn cười, cúi người đem người kéo đến khiến hắn tựa trên người mình, thấp giọng cười nói: "Từ sau khi ra khỏi hoàng thành vẫn luôn lạnh mặt, không phải chỉ là đi đánh một trận sao, làm sao liền thành muốn mệnh?"

Lộc Hàm cười lắc đầu, tay Ngô Thế Huân không thành thật trượt xuống ở trên mông Lộc Hàm nhéo một cái, nhẹ giọng: "Là sợ không thể lập công? Vẫn là sợ làm ta mất mặt?"

Lộc Hàm không biết là bị sờ e lệ vẫn là bị nói trúng tâm sự ngại ngùng, mặt đỏ hồng, đè lại bàn tay làm loạn của Ngô Thế Huân, thấp giọng: "Điện hạ...."

"Không đùa ngươi.... Nói nói với ta." Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lộc Hàm, "Hay là mệt nhọc? Về sau tuần tra ngươi đừng đi...."

"Không phải." Lộc Hàm nghĩ nghĩ thấp giọng nói, "Thần lần đầu tiên ra chiến trường.... thần sợ những thứ mình đã học đều là lý luận suông, thần sợ, sợ khiến điện hạ thất vọng."

Ngô Thế Huân hiểu rõ mỉm cười, quả nhiên là vậy.

Ngô Thế Huân cúi đầu hôn lên tóc Lộc Hàm, ôn nhu nói: "Sẽ không, lần này ngươi tất nhiên có thể lập đại công, liền tính không có nửa điểm công lao thì làm sao? Mang ngươi đến là vì muốn cho ngươi tìm quân công, cho dù chuyến này ngươi cái gì cũng không làm, trở về vẫn có thể thăng chức, còn lo lắng cái gì?"

Sắc mặt Lộc Hàm tốt hơn một chút, Ngô Thế Huân nhẹ giọng đùa: "Lại nói... Lộctướng quân giải buồn cho cô, đó cũng là công lao a." Nói xong tay lại bắt đầu không thành thật, chọn địa phương mãn cảm của Lộc Hàm mà sờ, Lộc Hàm vừa thẹn vừa quẫn, chỉ sợ tướng sĩ bên ngoài nghe được, gắt gao cắn môi, Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm không dám rõ ràng chống cự lại càng được một tấc tiến một thước, thẳng đến khi Lộc Hàm bị khi dễ suýt khóc mới dừng tay, lại đem người ôm vào trong ngực trấn an một hồi.

Lộc Hàm bị gây sức ép nửa ngày, lo lắng trong lòng rốt cuộc bị tiêu ma đến một điểm cũng không còn, nằm trong lòng Ngô Thế Huân khi có khi không ngủ gật, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vuốt vành tai Lộc Hàm, nhẹ giọng hỏi: "Luôn khi dễ ngươi... có giận ta không?"

Lộc Hàm sửng sốt ngẩng đầu, mặt lại đỏ, bị Ngô Thế Huân ép hỏi nửa ngày mới nhỏ giọng nói "Không giận", Ngô Thế Huân nhìn, trong lòng như bị mèo con cào ngứa, thoải mái không nói nên lời, kéo chăn đắp lên cho hai người, thấp giọng dỗ: "Chỉ biết ngươi nghe lời nhất, ngủ một lát...."

Lộc Hàm gật gật đầu, cọ người sát lại gần Ngô Thế Huân, hai mắt nhắm nghiền.

Lạc lạcWhere stories live. Discover now