Sáng sớm hôm sau, đại quân xuất phát, sau nửa ngày hành quân, binh sĩ lưu thủ Khách Lạp Tạp Thập đã đuổi kịp, LộcChiến giục ngựa đuổi đến trước xe ngựa của Ngô Thế Huân, bẩm báo: "Một vạn binh sĩ đã chỉnh đốn hoàn tất, không có người nào rơi lại phía sau, không có bỏ trốn."
"Rất tốt, đem những người này xem xét tiếp viện cho các tướng quân." Hiện giờ bọn họ đã xâm nhập sâu vào quốc nội Liêu Lương, phải tốc chiến tốc thắng, Ngô Thế Huân tiếp nhận mũ giáp Lộc Hàm đưa cho hắn, cao giọng, "Toàn quân nghe lệnh! Bỏ xuống toàn bộ quân nhu, mỗi người chỉ cần mang theo lương khô cho một ngày, tốc độ nhanh nhất chạy đến Phong Hòa, ai vận chuyển lương thảo nhất định phải đuổi kịp, kẻ nào chậm trễ bỏ trốn, trảm."
LộcChiến cúi đầu: "Là."
Ngô Thế Huân đem xe ngựa của mình chất đầy lương thảo, hôm nay hai người đều kỵ mã,Ngô Thế Huân hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm, mỉm cười: "Phiêu Kị Tướng quân, dựa theo tốc độ hiện tại, bao lâu có thể đến Phong Hòa?"
Lộc Hàm gật đầu: "Bẩm điện hạ, nếu không gặp địch nhân, hai ngày là đến."
"Nhưng chắc chắn sẽ gặp, Liêu Lương vương cũng sẽ không ngốc đến chờ chúng ta." Ngô Thế Huân cười cười nói, "Phân phó xuống! Từ hôm nay bắt đầu, phàm là binh sĩ giết quân Liêu Lương, trừ bỏ bạc cùng phong ấp nên cấp, cô còn có ban thưởng khác, một đầu người cô thưởng mười hai bạc!"
Mọi người vội vàng đem lời nói của Ngô Thế Huân truyền xuống, các quân sĩ nghe vậy mừng rỡ, trước kia Ngô Thế Huân có nói, sau khi đánh chiếm, cướp được cái gì được hưởng cái đó, phía trước phía sau đều tính xuống, những binh sĩ lần này có thể kiếm được bồn bát tràn đầy!
Ngô Thế Huân chưa bao giờ là người bạc đãi thủ hạ, đừng nói chi là thời điểm muốn mệnh này, Ngô Thế Huân một lòng muốn nhanh chóng hành quân, mặc dù các tướng sĩ không nói, cũng không thể không thầm kêu khổ, như thế nào mới có thể khiến mọi người an tâm bán mạng đâu? Nghĩa khí, bạc, phong ấp, Ngô Thế Huân có thể một thứ cũng không thiếu ban cho bọn họ.
Lại một phen động viên tiền chiến, Ngô Thế Huân suất lĩnh đại quân hướng Phong Hòa thành mà đi, một đoàn nhân mã ăn uống trên lưng ngựa, mỗi hai canh giờ hành quân sẽ nghỉ ngơi một nén nhang, tốc độ cực nhanh, mới giờ Mùi đã gặp đến hai vạn tàn quân Liêu Lương trong trận chiến ở Nhiệt Đồng, hai quân thực lực cao thấp hiện rõ!
Lộ tuyến là do Lộc Hàm định ra tối hôm qua, Ngô Thế Huân cũng không dự liệu được còn có thể gặp gỡ tàn quân Liêu Lương, Ngô Thế Huân vỗ vỗ chiến mã đang xao động dưới thân, nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm biết không thể gạt được Ngô Thế Huân, hơi hơi gật đầu: "Khi thần định lộ tuyến khẳng định muốn đến nơi này, nhưng không biết sẽ thật sự gặp gỡ, cho nên không dám trước đó vọng ngôn."
Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị tiểu miêu nhẹ cào một phen, hận không thể hiện tại đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực hung hang thân thiết một hồi! Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cười: "Phiêu Kị tướng quân quá khiêm nhượng."