"Thời Tiêu!"
"Dạ?"
Thời Tiêu giật mình bừng tỉnh, dừng bước, ngoảnh đầu lại, kinh ngạc nhìn Tả Hồng phía sau, đây là lần đầu tiên cô nghe
Tả Hồng nghiêm chỉnh gọi mình. Thời Tiêu có thể coi là khá quen với mấy người bạn nối khố của Diệp Trì rồi, cho đến ngày hôm nay, bọn họ thường xuyên nói chuyện với cô với tư cách là vợ của Diệp Trì, cứ như thể cái người có tên là Thời Tiêu không hề tồn tại.
Trong con mắt của họ, cô chỉ là vợ của Diệp Trì mà thôi. Mấy người này kiêu ngạo đến mức trong mắt chẳng có ai. Mặc dù Thời Tiêu thỉnh thoảng vẫn hừ mũi hậm hực, nhưng cô biết rõ, nếu như không phải vì Diệp Trì thì mấy người này thậm chí chẳng buồn liếc cô lấy nửa cái.
Thời Tiêu luôn cảm thấy giữa mình và những người này tồn tại một ranh giới rõ ràng, không thể nào vượt qua, đã từng như vậy, và hiện giờ vẫn như vậy.
Cũng bởi vì thế mà cô rất ít khi tụ tập cùng với họ. Nhưng Diệp Trì rõ ràng không nghĩ vậy. Thời Tiêu phát hiện dạo này không hiểu anh ta ăn nhầm cái gì mà sau một thời gian chơi bời ở bên ngoài lại bắt đầu trở về làm một người đàn ông mẫu mực của gia đình. Gần như ngày nào Thời Tiêu đi làm về đến nhà cũng đều thấy anh ta tất bật trong bếp, trên mặt là nụ cười ngọt ngào khiến Thời Tiêu như nhầm tưởng đó chính là hạnh phúc.
Chuyện này đương nhiên không thể nào, có lẽ nên nói đây là hứng thú mới phải.
Con người Diệp Trì làm chuyện gì cũng coi trọng hứng thú, từ chuyện kết hôn cho đến chuyện làm một người đàn ông mẫu mực của gia đình. Thời Tiêu tự cho rằng mình đã nhìn nhận rõ con người anh ta.
Nếu có những buổi tiếp khách không thể từ chối được thì anh ta sẽ gọi cô đến cùng như lúc này. Cách làm của Diệp Trì khiến Thời Tiêu ghét cay ghét đắng.
Nếu như được lựa chọn, cô thà ở nhà ăn mì ăn liền còn hơn phải ngồi trong nhà hàng sang trọng, ăn những món ăn đắt tiền kiểu này. Nhưng Thời Tiêu không thể hiện ra ngoài. Không biết từ khi nào, một người có vẻ ngoài ngây thơ và thuần khiết như Thời Tiêu lại học được cách che giấu cảm xúc thật sự của mình. Có lẽ đây đã trở thành môn học cả đời của cô. Hơn nữa trong lòng Thời Tiêu cũng thấy áy náy với Diệp Trì, sự áy náy này chỉ mờ nhạt thôi, nhưng thực chất nó có tồn tại.
Cô biết bản thân mình đâm lao thì phải theo lao, chấp nhận lấy Diệp Trì ý nghĩ nhất thời ấy suy cho cùng cũng là vì cô biết Hứa Minh Chương sắp về, không còn cách nào khác, cô buộc phải dùng Diệp Trì để ngăn chặn, ngăn chặn Hứa Minh Chương và có lẽ còn có mục đích khác nữa.
Thời Tiêu đã thông minh ra rồi, cô biết cách trốn tránh dưới đôi cánh của kẻ mạnh hơn, tạm thời mong được bình an, vì vậy cô cảm thấy áy náy với Diệp Trì. Chính sự áy náy khiến cô cam tâm tình nguyện dốc sức phối hợp với anh ta, phối hợp với thái độ lúc nóng lúc lạnh, vui giận thất thường của anh ta. Có lúc Thời Tiêu cảm thấy mình như một diễn viên kịch, chỉ chờ người xem đến là nhanh chóng nhập vai. Chỉ có điều cô đã quên mất những người vô tình bị cô kéo vào trong v kịch ấy.
Nhìn đôi mắt trong veo gần như có thể nhìn thấy đáy của Thời Tiêu, Tả Hồng chợt thất thần.
Quen với Thời Tiêu lâu dần, anh ta chợt phát hiện cô khác xa với những gì mà bọn anh từng nghĩ, đứng tưởng con ranh này mặt mũi ngây thơ mà khinh thường, có thể đưa Diệp Trì vào bẫy chỉ trong một đêm thì chắc chắn không phải dạng gái tầm thường, chó không sủa mới giỏi cắn người.
Bọn họ vì nể mặt Diệp Trì, mặc dù vẫn tỏ vẻ tôn trọng nhưng thực bụng chẳng mấy thiện cảm với cuộc hôn nhân chớp nhoáng của Diệp Trì, thậm chí sau lưng Diệp Trì, họ còn âm thầm đánh cược, cược xem khi nào Diệp Trì sẽ chán và hai người sẽ ly hôn chớp nhoáng?
Có một dạo họ tưởng rằng mình đã thắng.
Hai tháng trước, Diệp Trì đột nhiên quay lại với cuộc sống chơi bời lúc trước, nay cô minh tinh này, mai cô siêu sao nọ, chơi bời tới bến, thậm chí còn qua đêm không về nhà, hoặc nửa đêm nửa hôm mò về với mùi rượu và son phấn nồng nặc trên người, ngày hôm sau cả buổi mặt mày cứ sầm sí rồi lại đâu vào đấy.
Đợt đó mấy người bọn họ thật sự khâm phục vợ của Diệp Trì đúng là biết nhẫn nhịn, thậm chí còn không buồn hỏi han, cứ bình chân như vại. Sau một thời gian "sa đọa", cuối cùng Diệp Trì đột nhiên trở lại làm một người đàn ông mẫu mực chăm lo cho gia đình.
Mấy tháng nay, ba người bọn họ Tả Hồng cứ âm thầm, phấp phỏng đón xem vở kịch hay, từ khi mở màn cho đến khi hạ màn, họ cũng cảm thấy hứng thú với vở kịch này, đường đường là Diệp thiếu gia, vậy mà lần này e đã lún quá sâu vào vở kịch rồi.
Trong khi đó, vợ của Diệp Trì là Thời Tiêu vẫn như trước đây, vẫn ở trong tầm mắt họ, không vui không buồn, rất bình thản, khiến cho ba người không thể không chú ý đến cô.
Chú ý rồi mới phát hiện, thực ra Thời Tiêu chẳng mấy thích giao du với bọn họ, mỗi lần đều là Diệp Trì nằn nì ép cô phải đến.
Còn Thời Tiêu, mặc dù cũng có nói chuyện đôi ba câu nhưng chẳng mấy khi phát biểu ý kiến của mình, trông có vẻ vô cùng ngờ nghệch.
Hôm ấy Phong Cẩm Thành đã nói thế nào nhỉ: vợ Diệp Trì như thể hồn xác phân lìa nhau, nghĩ kĩ lại cũng thấy có chút đúng đúng, nhất là trong hoàn cảnh hôm nay.
BẠN ĐANG ĐỌC
HÔN NHÂN ĐÃ QUA [Full]
General FictionTác Giả: Hân Hân Hướng Vinh Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, tiểu thuyết, nam chính bị khùng thích ăn giấm, nữ chính độc mồm độc miệng hiền lành ngây thơ. Tình trạng: Hoàn thành.