Thời Tiêu hôm nay có gì đó không ổn, nói một cách chính xác là, mới sáng ra đã đi đâu đó, sau đó cứ có gì đấy bất ổn. Trong lúc xem tài liệu, Diệp Trì thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, phát hiện vợ anh ngồi ở đó nhìn mình, mặt cứ ngây ra, ánh mắt phảng phất có chút tuyệt vọng, vùi sâu trong đáy mắt.
Trong mắt anh, Thời Tiêu về cơ bản là một người luôn bộc lộ cảm xúc trên mặt, rất dễ đoán. Lúc trước anh bị sự ghen tuông làm cho mờ mắt, khiến trí tuệ giảm sút, giờ chỉ cần liếc qua là Diệp Trì đã biết vợ anh đang nghĩ gì.
Với biểu hiện của vợ anh, chẳng nhẽ kết quả kiểm tra của anh đã cho thấy anh đã mắc bệnh nan y rồi? Diệp Trì khẽ đằng hắng mấy tiếng, Thời Tiêu liền đứng dậy, lấy xấp tài liệu trên tay anh ra, vỗ lưng cho anh, căng thẳng hỏi:
"Sao thế? Anh đau ở đâu à?"
Mắt Diệp Trì sáng lấp lánh, tay trái dang ra ôm lấy cô, áp mặt vào ngực cô làm nũng:
"Đau lắm, vợ ơi anh đau khắp người, em mau xoa bóp cho anh đi."
Nếu là thường ngày Thời Tiêu đã chẳng nói nửa lời mà nghiến răng bẹo cho anh một phát. Nhưng lúc này đây, chẳng hiểu sao cô lại ngoan ngoãn xoa bóp cho anh. Diệp Trì thầm nghĩ chắc chắn có chuyện không ổn rồi.
Suốt cả ngày vợ Diệp Trì cứ như vậy, cho dù anh có yêu cầu gì cũng ngoan ngoãn đồng ý. Đến tối, chẳng cần anh phải năn nỉ ỉ ôi, lời ngon tiếng ngọt như mọi bữa, thế mà Thời Tiêu cũng ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh giống như một con mèo đáng yêu, đôi mắt long lanh mở to nhìn anh.
Diệp Trì làm sao chống được cám dỗ ấy, anh lật người hôn lên miệng cô, nào ngờ Thời Tiêu còn nhiệt tình hơn cả anh. Anh vừa hôn lên môi cô, lưỡi cô đã đưa vào trong miệng anh, nôn nóng tung hoành, có chút dè dặt , vụng về, thậm chí còn đập răng vào môi anh, cảm giác đau đớn vô cùng kích thích.
Diệp Trì khe khẽ cười, miệng lẩm bẩm:
"Đồ ngốc!"
Nói rồi liền quấn lưỡi với cô, dạy cô từng chút một, bàn tay nhanh chóng cởi áo cô ra. Vợ anh hôm nay vô cùng ngoan ngoãn phối hợp, khiến cho toàn thân Diệp Trì như có lửa, chỉ có điều chân vẫn còn yếu, cảm giác hấp tấp đến toát mồ hôi.
Đang lúc quấn quýt, Thời Tiêu đột nhiên lật người lên trên, thành thạo ngồi lên người anh và bắt đầu chuyển động. Diệp Trì thích thú rên rỉ, tay chống vào giường, cố gắng hết sức phối hợp theo tiết tấu của vợ, mắt say đắm nhìn Thời Tiêu.
Đèn trong phòng đều tắt hết, nhưng tấm rèm ngoài cửa không hề kéo lên. Ở tầng thứ mười sáu, chỉ cần ngoảnh đầu sang là có thể nhìn thấy ánh đèn sáng huy hoàng từ các tòa nhà khác. Ánh đèn xuyên qua cửa kính, đậu trên cơ thể đang lên xuống của cô, đẹp đến mê hồn.
Thời Tiêu hơi ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp, làn da như phản chiếu ánh hào quang, giống như một viên ngọc bóng bẩy, mái tóc đen mượt buông xõa, khẽ nhảy nhót theo từng cử động của cô, những lọn tóc khẽ chọc vào ngực và cánh tay anh, cảm giác nhồn nhột dễ chịu khó tả; chiếc váy xẻ xuống dưới bụng, trông Thời Tiêu như một nữ thần, hoang dại và hút hồn nhưng vẫn ánh lên vẻ thuần khiết khó nói thành lời...
BẠN ĐANG ĐỌC
HÔN NHÂN ĐÃ QUA [Full]
General FictionTác Giả: Hân Hân Hướng Vinh Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, tiểu thuyết, nam chính bị khùng thích ăn giấm, nữ chính độc mồm độc miệng hiền lành ngây thơ. Tình trạng: Hoàn thành.