Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Tiêu đột nhiên thấy thoải mái hẳn lên. Trong khoảnh khắc đối mặt với Hứa Minh Chương, cô dường như chẳng còn thấy hối tiếc hay oán trách, trái tim vô cùng bình thản. Khoảnh khắc này, trái tim cô đã thanh thản.
Hứa Minh Chương tham lam nhìn ngắm người con gái trước mặt, không, giờ nên gọi cô là người phụ nữ rồi. Mặt cô hơi xanh xao, mới chỉ có mấy hôm không gặp mà thấy cô hốc hác đi nhiều. Nhưng so với cái đêm lần đầu hai người gặp nhau của bốn năm trước, Thời Tiêu hôm nay xa cách hơn hẳn, xa đến độ không thể với tới, xa đến mức Hứa Minh Chương chợt thấy bàng hoàng. Hứa Minh Chương đưa tay ra nắm lấy tay cô đặt trên bàn, vẻ nôn nóng khó nói thành lời. Thời Tiêu khựng lại rồi nhẹ nhàng giật tay ra khỏi tay anh, nhìn thẳng vào mắt Hứa Minh Chương không hề né tránh: "Minh Chương, chuyện bốn năm trước hãy để nó qua đi. Nói trắng ra, mẹ anh cũng chỉ là vì muốn tốt cho anh thôi, em không oán hận bà ấy thì anh cần gì phải canh cánh trong lòng? Cho dù trong quá khứ chúng ta đã yêu nhau nhiều đến đâu nhưng dù sao nó cũng là dĩ vãng rồi, giờ em đã kết hôn, em phải có trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình. Em muốn chung thủy với chồng mình. Vì vậy, Minh Chương, chúng ta chấm dứt thôi! Sau này đừng gặp nhau nữa, sẽ tốt cho cả anh và em!"
Bàn tay Hứa Minh Chương duỗi ra rồi lại siết chặt lại, ánh mắt đau đớn nhìn Thời Tiêu hồi lâu, sau đó lấy tờ báo trong cặp ra, đưa cho Thời Tiêu: "Một người chồng như vậy có với sự chung thủy của em?"
Ánh mắt Thời Tiêu khẽ lướt qua tờ báo trên bàn. Bức ảnh ở đầu trang báo cực kì rõ nét. Nụ cười của Diệp Trì, nụ cười của Phong Cẩm Phong, tư thế tình tứ của họ.... Thời Tiêu dột nhiên thấy đầu óc minh ù đi. khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh ấy, cô chợt cảm thấy tim mình đau nhói, mặc dù chỉ là hơi đau, nhưng không thể coi thường.
Phong Cẩm Phong, Diệp Trì... Tay Thời Tiêu vô thức đặt lên bụng mình, mắt ngây ra nhìn bức ảnh trên báo. Một cơn buồn nôn ập đến. Cô bịt chặt miệng, đứng bật dậy lao ra ngoài.
Thời Tiêu đứng trước bồn rửa tay nôn ọc, ăn không nhiều nên chẳng nôn ra được cái gì, nhưng cơn buồn nôn cứ dâng lên trong cổ họng. Thời Tiêu bật vòi nước, hứng nước xúc miệng, dùng nước lạnh rửa mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn mình ở trong gương, vẻ mặt vô cùng tiều tụy. Cô chưa bao giờ là một phụ nữ kiên cường, cũng không muốn làm một người phụ nữ kiên cường, cô chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường, lấy chồng và sinh con đẻ cái, nhưng mà khó quá, thật sự quá khó!
Rút giấy ăn ra, lau sạch những giọt nước mắt trào ra, chỉnh lại quần áo, Thời Tiêu bước ra ngoài.
Đây là hội quán nghỉ ngơi, rất rộng rãi, cách bài trí cũng rất độc đáo, phong cách Đông Tây khác biệt rõ rệt, hành lang hoàn toàn theo phong cách phương Tây, phảng phất mùi cà phê nồng nàn. Dưới nền nhà trải lớp đệm dày, đi bên trên cứ êm như ru.
Thời Tiêu vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Minh Chương đang đứng dựa lưng vào tường, tâm trạng sốt ruột thấy rõ. Nhìn thấy Thời Tiêu ra, anh liền đứng thẳng người lên, nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng: "Em... Có phải em có bầu rồi không?"
Thời Tiêu còn chưa kịp gật đầu, trong ánh mắt cô đã trào lên sự hoang mang. Phía sau Hứa Minh Chương, Diệp Trì đột nhiên xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh khẽ lướt qua Thời Tiêu, khiến cô sợ hãi giật lùi lại sau mấy bước.
BẠN ĐANG ĐỌC
HÔN NHÂN ĐÃ QUA [Full]
General FictionTác Giả: Hân Hân Hướng Vinh Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, tiểu thuyết, nam chính bị khùng thích ăn giấm, nữ chính độc mồm độc miệng hiền lành ngây thơ. Tình trạng: Hoàn thành.