Chương 46

5.6K 470 12
                                    

Chương 46

Edit + Beta: Vịt

Sở Dụ đêm trước mơ ác mộng suốt đêm, chờ ngồi lên xe xuống núi, người buồn ngủ gà gật mãi.

Cậu cố chống tinh thần, nhất định muốn kể hết giấc mơ tối qua với Lục Thời.

"Chính là trong cái hang kia, tớ mơ thấy tớ ở bên trong không ra được, lớp trưởng cũng không có ở đó. Sau đó, một màn sương dày 'xì' một tiếng, không biết từ đâu, nhảy ra rất nhiều ma! Lục Thời cậu có thể tưởng tượng không? Bọn nó không coi ai ra gì bắt đầu ở trong hang mở party! Quỷ nhảy nhót không đẹp chút nào! Còn có tay trống, còn có DJ, DJ gãy cổ gãy tay, hình ảnh quá cay mắt!"

"Cho nên không phải không buồn ngủ, là không dám ngủ?"

Bị Lục Thời vạch trần, cũng không buồn, cậu rầm rì gật đầu, "Tớ chắc là có chút di chứng, không biết lớp trưởng có không, đến trường có thể giao lưu."

"Di chứng gì?"

Sở Dụ tổng kết quy nạp, "Đầu tiên là di chứng truyện ma, tớ thật sự, không bao giờ tham dự đại hội truyện ma gì đó nữa! Thứ 2 là sợ tối, tớ ở trong hang sinh ra ảo giác, cứ cảm thấy có người đến cứu tớ ra ngoài, nhưng tỉnh lại phát hiện là giả. Hiện tại tớ có hơi —"

Bản thân Sở Dụ cũng không biết nên miêu tả thế nào, "Chính là, chính là tớ luôn cảm thấy, tớ bây giờ là đang nằm mơ, mà buổi tối nằm mơ mơ thấy mình vẫn bị nhốt trong hang, đó mới là thật. Khả năng có chút không phân rõ thực tế mà và trong mơ nữa."

Cậu ủ rũ dùng đầu dựa vào cửa sổ xe thủy tinh, âm thanh đè xuống nhỏ chút, "Anh tớ liên hệ bác sĩ tâm lý cho tớ, tớ không muốn đi gặp. Không phải nói bác sĩ tâm lý thôi miên rất lợi hại sao, tớ nếu không cẩn thận nói ra bí mật nhỏ của tớ thì sao đây? Chắc là sẽ bị bác sĩ kia tưởng là tên điên, chứng vọng tưởng."

Lúc mới xuất hiện bệnh hút máu, bản thân Sở Dụ cũng lật sách phương diện tâm lý học, hành vi hút máu của cậu, trên tâm lý học thật sự có vài loại giải thích.

"Vậy thì không đi."

Lục Thời đưa tay, ôm cổ Sở Dụ kéo người qua, đè lên vai minh, "Ngủ đi."

"Không ngủ, kiên quyết không ngủ, ngủ lại mơ thấy ma xấu xí mở party trong hang thì sao đây?"

"Sẽ không, sẽ không mơ thấy."

Không biết có phải ám hiệu tâm lý của Lục Thời có hiệu quả hay không, Sở Dụ ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện vậy mà thật sự không mơ gì hết.

Chờ xe đã ở cửa ký túc xá, Sở Dụ nhảy một chân xuống xe, liền bị vây quanh một vòng.

Anh Mộng vỗ một cái lên vai Sở Dụ, "Rốt cục về rồi, mày không ở trường, luôn cảm thấy ít đi một phong cảnh!"

Sở Dụ cười to, "Anh Mộng, mày đây là đi đâu học gấp được 180 bí kíp bợ đít vậy?

Anh Mộng sờ sờ ót, "Tao vẫn luôn biết mà được chứ!" Hắn lại ho nhẹ hai tiếng, "Cơ mà, tao hiện giờ bợ đít có phải lợi hại hơn không? Tao luôn cảm thấy nói chuyện với con gái, phát huy không được. Trên mạng nói, phải luyện tập trong cuộc sống hàng ngày nhiều chút."

[Hoàn - Đam mỹ] Cắn ngón tay anh - Tô Cảnh NhànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ