Chap1: Sống Lại?

7.8K 325 17
                                    

Một lần nữa nhấc mí mắt, thứ đầu tiên Minh Huy thấy là trần nhà trắng xoá, tiếng tít tít của máy điện tim đều đặn vang lên, cùng một mùi đặc trưng xông vào khoang mũi. 'Nơi này không phải là bệnh viện sao? Tại sao mình lại ở đây?' đây là tiếng lòng của cậu hiện tại.

-----

Trở lại 30 phút trước đó. Tiếng còi báo động vang lên in ỏi, trên máy bay tiếng gào khóc, ai oán cùng tiếng trấn an của tiếp viên chồng chéo lên nhau lũ lượt vang lên. Chiếc máy bay đã xảy ra sự cố, xem tiếp viên như không khí mọi người đã hoảng loạn di chuyển lung tung, người thì co rúc hoảng sợ... Khung cảnh lúc này chỉ hai từ có thể hình dung, đó là "hỗn loạn".

Nhìn khung cảnh trước mắt Minh Huy chỉ có thể trầm mặc. Vừa lên 5 một trận tai nạn giao thông đã cướp đi đôi chân của cậu. Thử hỏi xem một đứa trẻ đang vui vẻ, hoạt bát, tung tăng chạy nhảy đùng một cái chỉ còn có thể nhìn những đứa trẻ khác vui chơi còn mình thì chỉ có thể ngồi một chổ có tuyệt vọng hay không? Thì một điều khẳn định chắc chắn là có.

Cậu đã chịu sự trêu chọc của đám trẻ cùng xóm, những lời bàn ra tán vào của hàng xóm với ba mẹ cậu, 'Nuôi một đứa trẻ tật nguyền như vậy không dễ, cả đời chưa chắc đã tự lập được còn không bằng đưa nó vào cô nhi viện cho khoẻ thân". Nhà cậu cũng không khá dã gì cho cam, nghe họ nói vậy ba mẹ cậu cũng động tâm, dù rất thương cậu nhưng cuối cùng cậu vẫn bị đưa đến cô nhi viện, từ đó họ đã cắt đứt liên lạc với cậu.

Dù thế nhưng cậu vẫn không nản chí, cậu vốn rất giận ba mẹ cậu đã vứt bỏ cậu nhưng dần lớn lên cậu cũng không còn giận họ nữa, cậu sẽ chứng minh cho họ thấy dù chỉ có một mình cậu chẳng những có thể sống mà còn sống tốt hơn họ gấp trăm gấp ngàn lần.

Ở cô nhi viện dù khó khăn nhưng cậu vẫn được đi học, ngày ngày làm bạn với chiếc xe lăn cấp sách đến trường, theo thời gian chiếc xe lăn càng ngày càng cũ, cậu thì càng ngày càng lớn, bằng khen của cậu cũng càng ngày càng nhiều.

Đến 18 tuổi cậu đã trở thành thủ khoa toàn quốc, với số điểm gần như tuyệt đối cậu đăng kí vào ngành Kĩ thuật phần mềm ở đại học bách khoa Hà Nội. Ngày đi học đêm làm gia sư riêng thu nhập khá ổn, cuộc sống của cậu cũng không quá chật vật. Sau 4 năm miệt mài đèn sách cuối cùng cậu cũng tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại Giỏi. 5 năm sau cậu đã trở thành tổng giám đốc của một công ty phần mềm nổi tiếng tại quốc nội do cậu sáng lập nên.

Cuộc sống đã đi vào quỹ đạo, cậu không lao đầu vào công việc nữa, giao công ty cho trợ lý trông coi còn mình thì khoanh tay làm trưởng quầy đếm tiền thôi.

Với cậu tiền chỉ là vật ngoài thân nên cậu cũng không bạc đãi chính mình, chẳng những thế cậu còn rất biết hưởng thụ là đằng khác. Đặc biệt là với mỹ thực, cậu không thể cưỡng lại sức hút từ chúng, mục tiêu của cậu là nếm được tất cả các món đặc sản trên thế giới. Nói là làm, cậu liền chi tiền đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, nhưng cuối cùng thì cũng phải dừng lại.

[ĐN DORAEMON] - (Hoàn) - SỐNG LẠI? TÍNH CÁI GÌ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ