Chương 32: Biện Pháp Bảo Đảm Của Bàn Tử

187 15 0
                                    

Sự tình phát triển rất nhanh khiến chúng tôi không kịp trở tay. Cả đám không ai dám động, Trương Hải Hạnh nhẹ giọng hỏi Bàn tử: “Đó cũng là người anh sắp xếp?”

“Con khỉ, tôi đi đâu tìm được lắm con bà chủ quán như vậy?”

Lớn chuyện rồi, lòng tôi thầm than. Giằng co một hồi liền thấy hai người nước ngoài đi vào cửa.

Là hai người trong nhóm người Đức. Trước kia tôi không hề chú ý, nhưng bây giờ nhìn họ đi tới, con mẹ nó, họ quá to lớn, to như gấu vậy. Cả hai đều cao hơn tôi một cái đầu, tóc màu xám bạc, trên mặt là những vết sẹo sâu như dao khắc.

Đây là gương mặt của người thường đi núi.

Sau khi đi vào, hai người đó phất tay, tất cả đèn laser liền biến mất. Nhưng tôi hiểu, cái này cũng không phải là tất cả tay súng đang tập kích đã lui đi, mà là họ muốn nói với chúng tôi, bọn họ vẫn đang theo dõi chúng tôi, hiện tại tắt laser chỉ để chúng tôi không rõ hướng dịch chuyển của họ. Khẳng định vẫn còn số lượng không nhỏ đang nhắm bắn chúng tôi ở phạm vi ngắm bắn tốt nhất, có thể khóa chặt hai mục tiêu cùng lúc.

Người Đức kia đi tới, ôm quyền kiểu Trung Quốc chào hỏi chúng tôi, một kẻ dùng thứ tiếng Trung ngọng nghịu nói: “Thật ngại quá, ngại quá, mọi người ngồi đi, ngồi đi.”

“Cái này trong phim võ hiệp thấy không ít đâu.” Bàn Tử ở bên cạnh tôi nói.

“Hai vị có thể đi rồi.” Một người nước ngoài nói với tôi và Bàn Tử.

“A?” Tôi có chút kinh ngạc, Bàn Tử hỏi: “Chúng tôi có thể đi?”

“Đúng, đi nhanh đi.” Ông ta không thèm nhìn chúng tôi nói, “Chuyện ở đây không liên quan đến hai người, là việc giữa tôi và bọn họ.”

Tôi vừa nhìn sang Bàn Tử, Trương Hải Khách đã nói: “Có đường đi còn không chịu đi đi? Tự chúng tôi ứng phó được.”

Chuyện này thật là kì quái, đây là cái logic gì? Bàn tử nhìn tôi nhếch miệng, ý bảo có tiện nghi thì phải chiếm, đừng đợi đến khi tên người nước ngoài đổi ý, cứ đi trước rồi nói sau. Tôi cùng Bàn Tử chầm chậm rời khỏi phòng, đi vào trong sân, tôi liền quay sang Bàn Tử, nói: “Bây giờ làm gì? Đi đâu đây?”

“Trước cứ đi về phòng cậu đi, nơi này không có việc của chúng ta, tôi đã thỏa thuận với đám người Đức rồi.” Bàn Tử nói.

“Vậy đám người này đúng là do anh sắp xếp?” Tôi kinh ngạc nói.

Bàn Tử ra hiệu cho tôi ngậm miệng: “Đừng nói nữa, không phải sắp xếp, mà là biện pháp bảo đảm của tôi. Bàn gia tôi từ lúc tới đây đã cảm thấy có nhiều thành phần âm mưu cho nên đã xuống nước với đám người Đức. Nơi này nói chuyện không tiện, về đã rồi tính sau.”

Tôi gật đầu, lòng cảm thấy thật giống như đi làm khách ở nhà bằng hữu, kết quả là người bằng hữu kia và vợ hắn cãi nhau một trận, chúng tôi chờ đợi thực xấu hổ vừa đi ra vừa nghĩ:《Bên trong sẽ không xảy ra chuyện chồng giết vợ hoặc vợ giết chồng đấy chứ?》 Trong lúc đang không biết phải làm thế nào thì người bạn đi cùng lại nói: “Yên tâm đi, người vợ anh ta yêu là tôi.”

Đạo Mộ Bút ký: Tàng Hải Hoa I - IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ