Chương 8: Miếu Lạc Ma

258 18 0
                                    

Chúng tôi dưới sự hướng dẫn của Trần Tuyết Hàn, trèo lên giữa những ụ tuyết nằm ngổn ngang. Trên bậc thang tuyết phủ rất dày, chỉ để lộ ra một con đường rất nhỏ đủ cho một người đi, bậc thang vô cùng dốc, gần như có thể coi là một đường thẳng từ trên cao xuống. tôi đem theo hai người thủ hạ, ban đầu bọn họ khăng khăng đòi đi theo tôi, lúc này đều đã hối hận chết đi được.

Đến trưa, rốt cuộc chúng tôi cũng đi tới trước cửa miếu Lạt Ma mà Trần Tuyết Hàn không ngừng lải nhải nói tới.

Trước đây tôi đã đi tham quan rất nhiều công trình kiến trúc khác nhau, kiến trúc đền miếu đủ các loại, trong số đó miếu Lạt Ma cũng không ít, nhưng kiểu kiến trúc này ở trước mắt lúc này, đúng là lần đầu tiên gặp.

Đầu tiên chính là một cái cửa miếu cực kỳ cũ nát, rất nhỏ, tấm gỗ cũng chỉ rộng bằng nửa thân người, nhưng phía sau chính là một cái sân viện nhỏ nhỏ, tuyết đã được quét sơ qua, để lộ ra rất nhiều cái cối xay bằng đá và bàn ghế đá. Ở phía cuối sân miếu, là một dãy nhà xây dựa vào vách núi, phòng ốc kéo dài một dãy không thấy được điểm cuối, có phần khá đồ sộ.

Cho dù là như vậy, tôi cũng biết, những kiểu chùa miếu này bên trong không có bao nhiêu không gian, tuy nhìn qua thì diện tích rất rộng, nhưng bởi vì xây tựa vào núi, nên kết cấu không gian bên trong cũng khá nhỏ.

Có ba vị Lạt Ma trẻ tuổi đang ngồi xung quanh cái cối đá sưởi ấm, thấy chúng tôi đi vào, không có vẻ gì là bất ngờ, chỉ ngồi bất động không hỏi.

Trần Tuyết Hàn tiến lên giải thích lý do chúng tôi đi đến đây, họ toàn dùng Tạng ngữ để nói, tôi nghe không hiểu, sau đó có một Lạt Ma trong đó liền dẫn chúng tôi vào nhà.

Căn phòng có kiến trúc lớn nhất, chính là nơi cho các Lạt Ma học tập, sau nhà có một cái thang bằng gỗ, một đường hướng lên trên, chúng tôi cũng đi lên từng tầng từng tầng, cũng không rõ chúng tôi đã đi bao lâu, lướt qua bao nhiêu căn phòng, vị Lạt Ma dẫn đường phía trước mới dừng lại, tôi phát hiện cuối cùng chúng tôi cũng đã đến một căn phòng tối đen một mảng.

Trần Tuyết Hàn cùng vị Lạt Ma vô cùng kính cẩn lui xuống, ngay lúc này chỉ còn lại tôi và hai người thủ hạ, đứng ở trong một căn phòng tối đen, tôi nhìn quanh, lập tức phát hiện nơi này hình như là một gian thiền phòng, cả gian phòng tối mò chỉ có một nơi có chút ánh sáng.

Chúng tôi cẩn thận bước đến, lúc này tôi cũng đã dần thích ứng với ánh sáng bên trong, chậm rãi tôi thấy trong bóng tối có rất nhiều cái bóng mơ hồ — tất cả đều là những quyển kinh được xếp thành chồng. Tôi đi lướt qua, tiến tới nơi có ánh sáng, liền thấy đó là một cái cửa sổ.

Trên cửa sổ có rất nhiều tấm thảm lông dày che lại, nhưng thảm lông cũng đã quá cũ rồi, bị mục mát thủng rất nhiều lỗ nhỏ, ánh sáng chính là chiếu xuyên qua những lỗ thủng này.

Tôi suy nghĩ, muốn đến vén tấm thảm lông lên, để cho ánh mặt trời chiếu vào nơi này. Vừa định đưa tay vén lên, liền nghe thấy trong bóng tối phát ra tiếng người nói: “Không cần ánh sáng, đi đến đây.”

Tôi bị giọng nói đó doạ cho sợ mất hồn, liền quay đầu lại nhìn, thấy ở trong góc tối, sáng lên một ánh lửa nhỏ, sau đó, chỉnh lại cho một chút ánh sáng mặt trời vào trong, ở ngay bên cạnh nơi đó, rốt cuộc tôi mới nhìn thấy được ngồi ở đó có năm vị Lạt Ma, toàn bộ dần dần sáng lên.

Đạo Mộ Bút ký: Tàng Hải Hoa I - IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ