Chương 72: Cục Diện Hết Sức Hỗn Loạn

173 14 1
                                    

Tôi nhìn không ra được thứ sau lưng mình, nhưng tôi biết có cái gì đang đứng ở đằng kia, máu của tôi vẽ ra hình dạng của nó.

Tôi xoay người bắt đầu lăn về phía Trương Hải Hạnh, Trương Hải Hạnh đã lùi ra rất xa rồi.

Tiếp theo tôi liền thấy trên vách tường bắt đầu có máu chảy lên, chúng lưu thông một cách bất quy tắc, ban đầu còn có hình dạng nhưng thoáng sau lập tức lún xuống hình thành vô số đồ án khó hiểu. Kỳ lạ nhất chính là tất cả máu bắt đầu vận động theo một phương thức, có một ít chảy về phía trước, có một ít lại rơi vào tình trạng đứt gãy.

Đây không phải chỉ là một vị trí, mà máu trên vách động cũng bắt đầu di động thành từng khối từng khối, cảnh tượng vô cùng khoa trương, tôi thực sự không cách nào dùng từ ngữ mà hình dung hết được.

Nhưng tôi vẫn biết là đang có chuyện gì xảy ra —— thứ này đang di chuyển.

Máu của tôi trốn tránh thứ ấy, vì thế nó di động sang tứ phía nhằm tìm đường chạy trốn. Thứ kia có vô số chân tay, vì thế mà máu của tôi sinh ra trạng thái rất hỗn loạn.

Những sợi máu chảy loạn lên, tôi biết thứ kia đang ở trên trần nhà, nó là một quái vật rất lớn, hơn nữa còn đang bám trên vách động.

Trong lúc ánh đèn chớp tắt ấy, não tôi gần như tưởng tượng ra được đại khái hình dạng của nó, đó là một con đại quái vật nhiều tay trong suốt, giống như một con nhện khổng lồ vậy.

Cùng lúc đó, Trương Hải Hạnh rốt cuộc cũng nổ súng, cô ta rõ ràng cũng có phán đoán giống tôi, đem toàn bộ đạn bắn lên trên vách động.

Nhưng tôi không nhìn thấy đạn bắn trúng nó hay cái gì đại loại thế, tất cả đạn đều chỉ nổ vào vách động, không có bất kỳ thứ gì ngăn trở, bắn ra tia lửa và những giọt máu li ti, tiếng kim loại va vào nhau không dứt bên tai.

Đều là máu của tôi.

Trương Hải Hạnh đã bắn hết đạn, cuối cùng chỉ còn lại tiếng bóp cò, mà trên tường máu cũng dừng lưu chuyển, hình thành một trạng thái hỗn loạn không tả nổi.

Thứ này đã rời khỏi vị trí, nhưng Trương Hải Hạnh cũng không có bất kỳ biểu hiện thả lỏng nào, cô ta càng không ngừng nhìn quanh bốn phía và trần nhà.

Tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng thở của chúng tôi, thứ này sẽ không gây ra động tĩnh, căn bản nó cũng không phải thuộc về thế giới này.

Tôi kiệt sức lả đi, ban đầu cũng muốn đứng dậy để nhìn tình hình xung quanh, giờ đèn pin hoảng loạn, tôi giãy giụa, eo và cổ đều không kịp được động tác của Trương Hải Hạnh, khí lực ít ỏi nên chỉ còn biết nằm thở dốc. Trong lòng tôi âm thầm cầu khẩn, nếu có chuyện gì thì cứ nhắm vào chỗ bà cô già này đi. Như mấy cái tình tiết trong phim kinh dị Âu Mỹ, ai nổ súng người ấy chết, đừng tìm tôi.

Bỗng xa xa trong bóng tối có truyền tới tiếng thở dốc, Trương Hải Hạnh lập tức dùng nách kẹp đèn pin, vừa lên đạn vừa bước nhanh về phía bên kia. Đèn pin rời đi, quanh tôi trở thành một khoảng đen kịt.

Cả người tôi lạnh run lên, vừa định cuộn lại, tìm một góc nào đấy để tránh, đột nhiên cảm giác có cái gì đó nắm được chân tôi, trong giây lát kéo tôi đi.

Đạo Mộ Bút ký: Tàng Hải Hoa I - IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ