Chương 4: Chuyện Kỳ Lạ Thứ Hai

298 18 0
                                    

Lại nói đến một sự việc kỳ lạ nữa.

Trần Tuyết Hàn thật ra cũng không biết Tây Tạng, sau khi hắn đổi nghề không đi lính nữa, mới đến Tây Tạng, hắn ở lại nơi đó đã hơn một năm, rồi lại ở Mặc Thoát ba năm, nhưng chỉ là nán lại mà thôi.

Ở Tây Tạng vào năm đó, sự khó khăn vượt quá mức con người có thể tưởng tượng được, nhưng mà, một khi đã thích ứng với nơi đó rồi, sẽ dễ dàng tự tìm được cho mình một lý do để ở lại.

Trần Tuyết Hàn cũng giống vậy, những gì hắn biết về Tây Tạng chỉ giới hạn ở nơi hắn thấy được, lý do để hắn lưu lại chốn này, cũng chỉ là thói quen.

Trong mắt hắn, đem mọi thứ ở Tây Tạng dùng lời văn mà viết xuống, thì nó sẽ là giống như là bỏ cái chính lấy cái phụ. Hắn không cần phải hiểu Tây Tạng, bởi vì Tây Tạng đối với hắn mà nói cũng không phải là một khái niệm, hắn thích nơi này là vì bản thân nó, chứ không phải cái tên. Đối với những lời nói ngưỡng mộ văn hóa thần bí ở Tây Tạng của du khách, hắn không hề tán thành. Vậy vì sao hắn lại đến nơi này? Lý do là ở đây có bầu không khí vừa loãng vừa trong lành, ở trong Đại Tuyết Sơn mênh mông, yên tĩnh giống như Thiên Đường ở giữa cánh đồng tuyết bát ngát, ở nơi này không cần những lời khen ngợi khoa trương trong truyền thuyết.

Mấy năm trước đây, hắn dựa vào vài lần làm công ngắn hạn cho người dân bản xứ, cầm đồ khuân vác kiếm chút bơ và thịt dê. Sau này đến Mặc Thoát, hắn mở một tiệm cơm cũ nát, những năm đó cũng không có nhiều người dư tiền bại não đi đến Tây Tạng để tìm kiếm ý nghĩa của sinh mệnh như vậy, phần lớn khách của hắn chỉ là người nhà của của quân nhân đến thăm hay mấy người lính trạm biên phòng địa phương.

Trong một năm ở Mặc Thoát đã có tám tháng bị gió tuyết bao phủ, ở Đa Hùng Lạp Sơn tuyết còn nhiều và hung hiểm hơn nữa, trong những tháng đầy gió tuyết ấy, du khách đến rất ít, hắn sống một mình phía sau tiệm cơm, cái sự yên tĩnh này làm cho hắn say mê, hơn nữa cũng rất ít người sẽ đến quấy rầy sự yên tĩnh của hắn.

Hắn không biết sự ham muốn ở ẩn này của mình là từ đâu mà đến, có lẽ là do khi hắn còn nhỏ đã nằm mơ thấy bản thân mình đã từng đứng ở trên đỉnh Tuyết Sơn, đó là một sự điềm tĩnh rất siêu phàm, vì nguyên nhân đó mà hắn tìm đến nơi này.

Song, không phải năm nào, hắn cũng có thể hưởng thụ cái sự yên tĩnh này, vào mùa đông năm đó, lại có một ngoại lệ.

Mùa đông đó hình như đặc biệt dài đằng đẵng, nhưng Trần Tuyết Hàn đã không còn nhớ chính xác là tháng nào nữa, chỉ nhớ rõ tuyết rơi liên tục ba ngày, buổi sáng khi đang đứng quét tuyết, liền thấy một vị Lạt Ma kia đứng trước cửa tiệm cơm của hắn.

Đây là Lạt Ma ở Cát Lạp Tự, hình như tên là Trát Cát, trước đây đã từng lén cùng với Trần Tuyết Hàn uống rượu.

Cát Lạp Tự là miếu Lạt Ma ở trên đỉnh Tuyết Sơn, thời điểm khi Trần Tuyết Hàn làm khuân vác hắn vẫn thường xuyên đi qua chỗ đó, cũng rất quen thuộc với các Lạt Ma ở trong miếu.

Muốn từ Cát Lạp Tự đến nơi đây, phải đi nửa ngày. Lúc đó trời đã tờ mờ sáng, tuyết còn chưa dừng, trên người Trát Cát kết đầy hoa băng, rõ ràng là hắn đã xuống núi vào ban đêm. Cho dù có biết rõ đường đi ở núi Lạt Ma, nhưng ở giữa tuyết lớn mà xuống núi ban đêm cũng vô cùng nguy hiểm, Trần Tuyết Hàn đoán nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, mới có thể khiến cho hắn không thể không mạo hiểm đi suốt đêm xuống đây như vậy.

Đạo Mộ Bút ký: Tàng Hải Hoa I - IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ