Chương 23: Tây Tạng Thiên La Địa Võng

212 16 0
                                    

Chuyện đầu tiên tôi làm là cô lập bản thân, do nhớ lại toàn bộ quá trình ở Mặc Thoát, phát hiện chỉ có vài người xung quanh đóng vai trò quan trọng.

Tôi là một người không có chính kiến hay ý tưởng. Buôn bán trong cái cửa hàng nhỏ kia chưa bao giờ tôi chủ động nghĩ ra sáng kiến làm bất cứ điều gì, chắc bởi vì tôi chưa từng quan tâm đến nó. Mặt khác, cái đó cũng liên quan đến tính cách của tôi.

Cho nên khi mấy người kia đưa ra ý kiến đi Mặc Thoát, tôi cũng thuận miêng đáp ứng. Lúc đó cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì quả thật rất mệt mỏi, cũng không muốn quay lại vùng duyên hải. Hơn nữa phong cảnh nơi này còn khiến tôi lưu luyến.

Rốt cuộc là tên chết tiệt nào khởi xướng, giờ tôi không còn nhớ nữa. Tôi quyết định duy trì khoảng cách với họ, tuy rằng những người này là phụ tá đắc lực của tôi, nhưng nếu những phụ tá này đã bị người ngoài mua chuộc thì để bên mình cũng giống như quả bom hẹn giờ. Đêm đó tôi không quay lại ngôi miếu mà đi lang thang ở Mặc Thoát, nhưng cũng không phát hiện có ai theo dõi.

Tuy nhiên, nơi này cũng không phải dễ dàng ra vào, cho nên việc này chẳng mấy ý nghĩa. Nếu họ buộc phải khống chế tôi thì chỉ cần sắp xếp người ở chặn ở trên đường. Người như tôi ở đây khá nổi bật.

Mãi đến khi bầu trời tối đen, tôi mới quyết định bước vào một khách sạn, đặt một phòng để nghỉ ngơi. Sau đó, gọi người phục vụ, bảo anh ta mua giúp tôi vài món: găng tay cao su, một ít móc treo quần áo, dây thun, bốn cái bật lửa, hai bao thuốc tốt nhất có thể mua được ở Mặc Thoát, băng dính, kẹo cao su, mì ăn liền, đinh sắt lớn. Buổi tối, tôi đem toàn bộ dây thun giấu dưới thắt lưng, còn nửa gói thuốc lá bỏ vào kẽ hở dưới giường của  khách sạn.

Sáng ngày hôm sau, tôi mang đống đồ về Miếu lạt ma, làm bộ chẳng có việc gì xảy ra, quay lại phòng mình. Vừa bước vào tôi liền đóng mọi cửa sổ, nhổ vài sợi tóc gắn vào băng dính, rồi dán băng dính lên các ngóc ngách trên cửa, dùng quần áo vào dây thun làm thành một chiếc cung.

Từ những gì nhìn thấy ở bưu điện, người giăng bẫy tôi khẳng định hết sức cao tay, chắc cũng chẳng phải dạng quê mùa gì. Cho nên, bọn họ nhất định sẽ dùng tới các thiết bị công nghệ cao để giám sát tôi, có lẽ trong phòng này cũng có một số thiết bị, mọi hành vi của tôi bọn họ đều đã thấy. Đầu tiên tôi sẽ thử nghiệm, tôi rốt cuộc bị theo dõi và khống chế chu đáo đến mức nào.

Tôi đi ra khỏi phòng, bọn họ nhất định không thể giám sát toàn bộ miếu lạt ma. Tôi bắt đầu đi quanh miếu, xác định trong phạm vi ngắn xung quanh không có ai, liền bắt đầu quan sát địa hình, đem tất cả mọi thứ trong người giấu ở nhiều góc phòng của miếu lạt ma.

Tiếp theo tôi trở lại phòng mình, kiểm tra một lượt tóc trên cửa sổ, phát hiện vẫn còn nguyên.

Không ai leo vào từ đó, nhưng tạm thời chưa thể nói lên được điều gì.

Tôi tiếp tục xem bút kí của Tiểu Ca, mãi đến tối mới ra khỏi cửa, chào hỏi một số người rồi đi ăn cơm. Vừa lúc đó liền thấy đám người Hương Cảng kia đang cùng mấy kiệu phu hút thuốc ở cửa.

Đạo Mộ Bút ký: Tàng Hải Hoa I - IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ