Chương 57

1.5K 115 5
                                    

Tác giả: Hủ Mộc Điêu Dã

Edit: Shin

Chương 57

Vào ban đêm, Vũ Văn Bùi nghe nói Hoàng Hậu cùng một nhà Khương thị bị triệt hạ, cậu đứng lên lần đầu tiên không mặt dày mày dạn muốn cùng Ôn Như Ngọc ngủ chung một phòng, mà là hướng tới chính phòng mình đi đến, Ôn Như Ngọc lo lắng nhìn hình bóng Vũ Văn Bùi, ôn nhu kêu: "Bùi Nhi."

Vũ Văn Bùi bước chân tạm dừng một chút, nhưng không có quay đầu xem, mà là cứ như vậy đưa lưng về phía Ôn Như Ngọc nói: "Tiên sinh, Bùi Nhi muốn tĩnh lặng một chút." Trong âm thanh còn có chút tiếng khóc nức nở, hôm nay hung thủ hãm hại mẫu phi cậu rốt cuộc cũng đến ngày bị báo ứng, cậu thật cao hứng.

Ôn Như Ngọc ngậm miệng lại, không nói chỉ là ánh mắt khó nén lại lo lắng.

"Công tử, nếu lo lắng vì sao không đi nhìn xem." Đông Nhi đứng ở bên người Ôn Như Ngọc, nghi hoặc hỏi ra, cậu nhìn ra được công tử nhà mình rõ ràng lo lắng cùng để ý Vương gia đến như vậy.

Lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc câu môi cười, "Đông Nhi, đệ không hiểu, có một số việc cho dù ta cùng với Bùi Nhi thân nhau đến như thế nào, cũng không hẳn hoàn toàn nói ra rõ ràng."

Tám năm trước, ngay trên con sông đào bảo vệ thành, thiếu niên mười tuổi khóc đến thương tâm cùng tuyệt vọng, cừu hận trong mắt cậu không có cách nào quên được, hiện giờ kẻ thù rốt cuộc cũng bị trừng phạt, y nghĩ Bùi Nhi nhà mình, hẳn là muốn có không gian dành riêng cho mình đi.

Đông Nhi bĩu môi, còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn công tử dáng vẻ suy tư, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại. Được rồi được rồi, dù sao cậu chỉ là một hạ nhân mà thôi, cái gì cũng đều không rõ.

Chọc vào ngón tay mình, Đông Nhi có chút oán niệm.

Ôn Như Ngọc ngồi trong chốc lát, liền đứng lên cất bước rời đi, Đông Nhi vội vàng đi theo, đi phía sau Ôn Như Ngọc không đến một mét, mở to đôi mắt nhìn công tử nhà mình hướng tới phòng Vương gia mà đi đến......

Bậm môi mình, tốt rồi, kỳ thật công tử nhà cậu quả nhiên không yên lòng khi để Vương gia một mình mà.

Ôn Như Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, trái lo phải nghĩ, vẫn là không thể để Vũ Văn Bùi một mình được, y sợ Vũ Văn Bùi sẽ cứ luẩn quẩn trong lòng, như thế nào cũng không thoát ra được, vì thế ngồi trong chốc lát, y liền không ngồi nổi nữa, nghĩ vẫn là nên đi xem thì hơn.

Bởi vì không yên lòng, cho nên mỗi bước đi đều nhanh hơn, làm Đông Nhi đi phía sau phải cố hết sức thở dốc, "Công tử, cậu đi chậm một chút, Đông Nhi sắp theo không kịp rồi."

Ôn Như Ngọc nghe xong, bước chân dừng lại, xoay người nhìn Đông Nhi, y vỗ lên đầu Đông Nhi, buồn cười nói: "Đông Nhi đi theo ta làm gì, đệ muốn làm gì thì đi làm đi."

"Nhưng mà, công tử......" Đông Nhi nghe Ôn Như Ngọc nói như vậy, vội vàng mở miệng, chính là Ôn Như Ngọc đã xoay người rời đi, để Đông Nhi đứng ở tại chỗ một mình, nhìn công tử nhà mình vội vàng đi, thở dài một hơi.

......

Từ ngoại thính đến tiền viện, có khoảng cách rất dài, tuy rằng Vương phủ không thể so với hoàng cung, nhưng xác thật cũng không khác biệt nhiều lắm, mỗi lần đi trên đường, đều phải tiêu phí một đoạn thời gian khá dài.

[Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Đế SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ