Chương 8: Tỏ tình rồi

2.6K 237 25
                                    

"Vương Nhất Bác! Chú em thật khiến bọn anh phải nhìn bằng con mắt khác".

Hôm nay Tiêu Chiến có tiết học ngoại khóa, đó là ra ngoại ô vẽ tranh ngoại cảnh cùng các thành viên khác trong Câu lạc bộ Mỹ thuật, nên anh đã rời ký túc từ rất sớm, có lẽ phải đi mất cả ngày, không ai chăm sóc bữa sáng nóng hổi cho cả bọn, Vu Bân, Uông Trác Thành cùng Vương Nhất Bác chỉ đành tự thân vận động, kéo nhau đến căn tin trường.

"Hai anh bớt trêu em được rồi đấy". Nhất Bác đưa miếng bánh mì vào miệng, dùng răng xé một cái, tưởng chừng như đang muốn nhai đầu hai vị đàn anh lắm điều trước mặt.

Vu Bân và Uông Trác Thành đương nhiên không bị dọa, bộ dạng này của Nhất Bác hai người sớm đã nhìn quen: "Nhất Bác, anh thật tò mò a, chú em thấy Chiến Chiến giống Kẻ Tự Do lắm sao?".

"Anh ấy không mang bông tai, em biết quái nào được".

"Nhưng ký túc của chúng ta là dành cho Vương Tử và Công Tước có được hay không? trong phòng, à không, trong cả khu này đều không có ai là Kẻ Tự Do cả".

"........"

Vương Nhất Bác thừa nhận, cậu quả thực không thèm chú ý một chút gì đến môi trường xung quanh, đến nỗi đã ở mòn mông, vẫn không biết ký túc xá cậu đang dùng là dành riêng cho Vương Tử, cứ một mực cảm thán cuộc sống học viện thực xa hoa.

Vương Nhất Bác bực dọc cắn môi, tối qua cậu đã quá manh động trước mặt Tiêu Chiến. Anh chắc chắn là không muốn nhìn thấy mặt cậu, đến nỗi mới sáng sớm cậu còn chưa kịp rời giường anh đã vội đi mất rồi.

-----

"Trở thành Công Tước của em, được không?"

Tiêu Chiến được xem như là đã rất bình tĩnh rất kiên định, còn Vu Bân thì ngay lập tức trượt mông xuống khỏi ghế, toan há mồm muốn nói gì đó nhưng bị Trác Thành nhanh nhẹn dùng tay bịt miệng, rất thức thời mà lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.

"Nhất Bác, em có lẽ chưa biết". Tiêu Chiến trên mặt tràn đầy khó xử.

Nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Chiến, tim Vương Nhất Bác nhảy loạn trong lồng ngực, ý của anh là gì? anh đã có liên kết của mình rồi sao? hay là anh chê cậu năng lực không đủ, không muốn trở thành Công Tước của cậu.

Toàn bộ nghi vấn của Vương Nhất Bác đều bị đánh tan khi Tiêu Chiến rút từ bên dưới cổ áo sơ mi lên một sợi dây chuyền, trên sợi dây lồng hai chiếc bông tai bằng bạc, một chiếc lớn, một chiếc nhỏ, đều có khắc chữ "Tiêu".

"Ngại quá, anh không muốn phải xỏ khuyên tai nên....". Tiêu Chiến cười cười đầy ngượng ngùng.

Kia là Vương hiệu của Tiêu Chiến?

Vương Nhất Bác cảm giác mình vừa làm một chuyện thật ngu ngốc, à không, là từ trước đến nay cậu đều thật ngu ngốc. Tiêu Chiến là Vương Tử a, anh vốn dĩ không cần ai bảo vệ, căn bản cũng không ai có khả năng động đến anh.

Mất mặt, hết sức mất mặt, lỗ đâu rồi? cậu cần một cái lỗ để chui xuống, ngay lập tức.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ánh mắt âm trầm, vẻ mặt mất mát, nhất thời không biết làm sao mới tốt, bàn tay của anh vẫn còn đang bị cậu nắm gọn, bèn dùng tay còn lại áp lên mu bàn tay cậu.

[ĐAM MỸ - BJYX] QUY TẮC CỦA EM...CHÍNH LÀ ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ