Chương 40: Sóng gió mới!

1K 104 10
                                    

Trưa hôm sau.

Vương Nhất Bác đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị vô cùng anh tuấn đang ngồi thản nhiên dùng cơm ngay đối diện mình kia, hôm nay cậu không ngờ lại có cơ hội nhìn thấy Lưu Hải Khoan chỉ xuất hiện một mình.

"Cậu đừng nhìn tôi như vậy! Nó khiến tôi sợ đó!". Lưu Hải Khoan buông đũa, một tay chống cằm, ngước mặt lên đối diện với cái nhìn dò xét của Vương Nhất Bác, ưu nhã cười cười, mặc dù là đàn anh khóa trên vẫn không hề tỏ ra thiếu lễ độ, thật khiến người khác khó mà không yêu thích.

Vương Nhất Bác không biết vô tình hay cố ý lia mắt đến một vòng vết dây trói đỏ ửng lộ ra bên ngoài ống tay áo của Hải Khoan, lãnh đạm đáp: "Không! Tôi chỉ đang nghĩ anh có vẻ như vừa trải qua một đêm không dễ dàng gì".

Lưu Hải Khoan hơi bất ngờ, sau liền phá lên cười: "Ha ha ha! Phải phải! Nhờ phúc của hai người các cậu, tôi quả thật chẳng dễ dàng gì".

"Tôi không nhớ là mình có xin anh nương tay". Vương Nhất Bác dường như lúc nào cũng có khả năng khiến không khí xung quanh mình hạ xuống đến mức âm chỉ trong nháy mắt, có lẽ ngoại lệ duy nhất của cậu ta chỉ có thể dành cho Tiêu Chiến mà thôi. "Lần sau....nhất định sẽ khiến anh thua tâm phục khẩu phục!".

Lưu Hải Khoan chỉ khẽ bất đắc dĩ nhướng mày: "Chậc! Chẳng đáng yêu chút nào!".

Vương Nhất Bác nhún vai một cái, cũng không nói gì nữa, tựa lưng vào thành ghế, nghiêng đầu sang hướng khác, đôi mắt lạnh lùng có một chút lơ đãng mông lung, xương hàm góc cạnh tinh tế vô cùng mang phong vị đàn ông, Lưu Hải Khoan khóe môi khẽ cong, nhớ đến người họ Tiêu nào đó xứng danh thịnh thế mỹ nhan, nhịn không được tặc lưỡi một cái, thầm cảm khái hai người họ đúng thật là tuyệt phối.

"Sắc mặt cậu hôm nay không tồi, cơ mà...". Nghe tiếng gọi, Vương Nhất Bác rõ ràng hơi giật mình, lúc này mới phát hiện Lưu Hải Khoan ở phía đối diện không biết đã quan sát mình bao lâu rồi. "....sao một chút tinh thần cũng chẳng có vậy? lúc này cậu hẳn là phải sảng khoái đến chết đi chứ".

Vương Nhất Bác chân mày khẽ chau lại, im lặng một lát mới chậm rãi mở miệng: "Lưu Hải Khoan! Anh cùng Tiêu gia trước đây từng có giao tình?".

Lưu Hải Khoan hơi khó hiểu, nhưng lại lờ mờ đoán được điều gì đó, bèn cười đáp: "Tôi biết Tiêu Chiến ba năm, đối với cha mẹ cậu ta chỉ gặp qua vài lần, không tính là thân thiết, nhưng họ khá thưởng thức tôi".

Điều này cũng không có gì lạ, dù gì Hải Khoan nổi tiếng là Vương Tử đầu tiên trong lịch sử Trần Tình Thiên Đoàn học viện được trở thành Chủ tịch Hội học sinh khi chỉ mới năm hai.

"Vậy....mẹ của anh ấy, là người như thế nào?". Vương Nhất Bác thấp giọng nói.

Nghĩ đến chuyện này thì cậu lại buồn bực, Vu Bân và Uông Trác Thành chỉ thoáng nghe đến ba chữ "Tiêu phu nhân", liền bốn mắt nhìn nhau cười đầy ẩn ý sau đó tìm cớ chuồn đi mất, khiến cậu càng thêm lo lắng, vừa không khỏi hiếu kỳ, công khai đối đầu với Hội học sinh cũng chưa khiến cậu bất an như vậy.

Lưu Hải Khoan trong đầu hiện lên hình ảnh nốt ruồi lệ mỹ miều cùng nụ cười quyến rũ nhưng tràn đầy bá khí không hề liên quan gì với dáng vẻ xinh đẹp kia, chậc lưỡi bật ra một câu: "Một lời khó nói hết!".

[ĐAM MỸ - BJYX] QUY TẮC CỦA EM...CHÍNH LÀ ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ