C 3.1

11 0 0
                                    

Fujino Asagami lê những bước chân lạc lõng và vô hướng của mình vào giữa căn phòng tối. Hình bóng của những người đi lại vốn quen thuộc với nơi này thì giờ đã trôi đi đâu mất. Không có lấy một bóng đèn nào phát sáng. Ngay từ ban đầu bóng đêm đã ngập tràn mọi vách tường của căn phòng, ánh sáng không phải là thứ thuộc về nơi đây.

Fujino thở ra một hơi dài, đoạn cô đưa tay vuốt những gợn tóc đen, dài và mảnh của mình bằng những ngón tay đang run lẩy bẩy. Núm tua rộng được buộc trên mái tóc vừa mới nằm trên vai cô giờ đã bị cắt đi mất. Có lẽ nó người đàn ông cầm dao nọ đã thô bạo tước mất nó khi đang nằm trên thân thể Fujino. Nhớ lại điều đó, cô chầm chậm nhìn qua căn phòng mình đang đứng.

Đây là một quán bar ngầm dưới lòng đất. Nó đã bị đóng cửa từ nửa năm trước do những món nợ mà người chủ quán đã mắc phải. Không lâu sau đó, nơi đây đã gia nhập cộng đồng của những tòa nhà đổ nát trong cái thành phố chết chóc này. Ngoài ra thì đám côn đồ và trộm cướp cũng nhanh chóng biến cái quán trở thành hang ổ của mình.

Còn rất nhiều món đồ gợi nhớ lại thời huy hoàng của quán. Ở một góc nọ, có một chiếc ghế chân sắt đã bị méo mó đi chút ít. Ở giữa phòng, bên cạnh nơi Fujino đang đướng, là một bàn bắn bi-a. Vương vãi khắp nơi trong căn phòng là những vụn thức ăn nhanh đang thối rữa và lũ gián đang bâu bên trên. Thêm vào đó là một núi rác chất bừa bộn ở một bên. Ở một góc phòng khác thì có một cái xô đầy nước tiếu thay thể cho những toilet không còn có thể sử dụng được trong tòa nhà. Thứ hỗn hợp mùi trong quán bar này mạnh đến nỗi khiến cho Fujino muốn cúi xuống mà nôn thốc nôn tháo hết mọi thứ trong dạ dày của mình ra.

Không có ánh sáng để Fujino có thể biết chính xác cô đang ở nơi nào; thứ bóng tối nhớp nhúa này, cùng đống hoang tàn hẻo lánh kia như thuộc về một thị trấn kiệt quệ nào đó nằm ở một quốc gia xa xôi hẻo lánh mà chẳng ai biết tới. Chẳng thể tưởng tượng được rằng đằng sau cánh cửa kia, bên trên những bậc thang dẫn chúng ta xuống tầng ngầm lại là một chốn phồn hoa đô hội. Trong khi đó, thứ duy nhất làm ta cảm thấy bình thường ở đây chỉ là mùi cồn trong đèn hỏa mà đám côn đồ đã mang xuống.

"Ư..." Fujino rên rỉ. Cô chậm rãi nhìn quanh, như thể cảnh quan này đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của mình. Ngồi lên trên chiếc bàn bi-a, đầu óc cô vẫn còn đang loạn lên chưa nghỉ.

Fujino nhặt lấy một cẳng tay gần đó, da thịt của nó quặn lại và dường như vừa mới bị dứt lìa khỏi thân mình. Nằm gọn ghẽ trên cổ tay đáng thương là một chiếc đồng hồ điện tử. Ánh sáng màu xanh lá trên đó cho cô biết rằng giờ đang là 8 giờ tối, ngày tháng: 20, tháng Bảy, năm 1998. Chưa đến một giờ kể từ khi chuyện đó xảy ra.

Đột nhiên, tâm trí Fujino như bị bóp chặt bởi một cơn đau bất ngờ và điên dại ở bụng. Nó đau đến nỗi cô buộc phải hắt ra một tiếng rên yếu ớt như tín hiệu của bản năng. Cô loạng choạng vì cơn đau và suýt nữa đã ngã xuống sàn nếu như không kịp dùng đôi tay yếu ớt của mình để trụ lại. Ngay khi bàn tay của mình chạm vào mặt sàn, Fujino nghe thấy một giọt nước mềm mại đáp xuống mặt phẳng đó. Cô nhớ ra là hôm nay đang có mưa, và cả căn phòng đang ngập trong nước... cùng một vài thứ khác.

Kara no Kyoukai (空の境界) "Ranh giới hư không" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ