C2.7

5 0 0
                                    

Tôi thức dậy vào một sáng chủ nhật đẹp trời của những ngày đầu tháng hai. Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, tôi đi tới phòng bếp định ăn chút điểm tâm thì bất ngờ bắt gặp anh Daisuke đã ở đấy từ trước.

"Anh tới đây có chuyện gì vậy ạ?" Tôi uể oải cất tiếng hỏi trong lúc vẫn còn đang ngái ngủ.

"Ồ, buổi sáng tốt lành. Tối qua, anh bị lỡ chuyến tàu cuối cùng nên mới phải ghé qua trú tạm một đêm. Mà anh cũng chuẩn bị phải đi làm tiếp đây. Haizzz, anh khuyên cậu nên tận hưởng quãng đời học sinh của mình. Khi bắt đầu đi làm, cậu sẽ chẳng còn những phút giây thảnh thơi, nhàn nhã như lúc này đâu." Vừa dứt lời, anh ấy ngáp một cái rõ to. Với đôi vai trĩu xuống cùng giọng điệu mệt mỏi, hẳn là tối qua anh họ tôi cũng chẳng ngủ được là bao. Vậy là có hai trường hợp: hoặc là công tác điều tra đã đi vào ngõ cụt, hoặc là đã có một tiến triển quan trọng.

"À đúng rồi, hôm trước, anh có bảo rằng anh sẽ qua trường của em một chuyến. Vậy có thu được điều gì không ạ?"

"Thực sự là chẳng gì cả. Vô số học sinh bị mất huy hiệu và việc điều tra cũng không mang lại kết quả gì. Nhưng có lẽ là bọn anh sắp phải quay lại thêm lần nữa" Anh ấy thở dài và khẽ chớp mắt. "Sự thật là, ba ngày trước, tên này lại gây ra một vụ án mạng nữa. Nhưng lần này bọn anh đã có thêm chút manh mối. Nạn nhân là một người có móng tay dài và có lẽ đã chống cự quyết liệt bằng cách cào cấu. Và thế là, bọn anh đã thu được khoảng 3cm lớp biểu bì của hung thủ dưới lớp móng tay của người xấu số đó."

Thật là bất ngờ, tôi chưa được nghe về điều này trên bất cứ phương tiện thông tin đại chúng nào cả. Và, tôi bất giác nghĩ tới Shiki, ... phải chăng là do cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi hôm nọ? Liệu có phải do lúc đó cậu ấy đã đề cập đến từ 'giết' nên thành ra tôi mới có dự cảm chẳng lành này?

Trong tâm trí tôi thoáng hiện ra hình ảnh Shiki với bàn tay nắm chặt con dao đang hững hờ đứng trên một vũng máu đỏ thẫm.....

"Vậy hung thủ đã bị thương ạ?" Tôi cố xóa đi suy nghĩ đấy trong đầu.

"Dĩ nhiên, lẽ nào nạn nhân lại đi cào tay của mình? Đội pháp y đã đưa ra phám đoán rằng vùng da đấy nằm ở gần chỗ khuỷu tay; vậy nên, anh nghĩ hung thủ hẳn là sẽ phải băng bó xung quanh khu vực đó. Hơn nữa, mẫu máu cũng đang được giám định, nếu tìm ra được người trùng khớp thì coi như chiếu tướng hết cờ."

Nói xong, anh Daisuke đứng dậy, chào tạm biệt tôi rồi hướng ra phía cửa. Cánh cửa đóng sầm lại cũng là lúc tôi chợt nhận ra mình đã bất giác đứng dậy một cách hết sức thô bạo khiến cho chiếc ghế tôi mới ngồi đổ xõng xoài ra mặt sàn. Ba ngày trước cũng là lúc tôi nói chuyện với Shiki trong lớp học dưới ánh chiều tà, và ngay hôm sau, cẳng tay cậu ấy có một lớp băng mới quấn.

Đến quá trưa, tôi cố gắng bình tâm trở lại. Nếu cứ chỉ ngồi đây và lo nghĩ thì sẽ chẳng giải quyết điều gì, việc tôi cần làm lúc này là đi hỏi trực tiếp Shiki, nếu cậu ấy nói rằng mình không dính dáng gì cả thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa và ít nhất thì tôi có thể cảm thấy an lòng.

Quyết định như vậy, tôi nhanh chóng dở cuốn sổ thông tin lớp học ra và tra địa chỉ nhà của Shiki. Nhà của cậu ấy nằm ở xa khu vực trung tâm thành phố nên đến khi tôi tìm ra thì trời cũng chuyển tối mất rồi. Xung quanh dinh thự của Shiki được bao bọc bởi một rừng trúc rậm rạp càng làm tô điểm thêm những nét cổ kính của dinh thự vốn đã được thiết kế theo lối kiến trúc truyền thống này. Bức tường bao quanh khuôn viên dinh thự chạy dài đến quá tầm mắt khiến tôi không thể nào ước chừng nổi kích thước nơi ở của gia đình Shiki. Có lẽ, nếu dùng máy bay từ trên cao nhìn xuống thì may ra tôi có thể biết được.

Kara no Kyoukai (空の境界) "Ranh giới hư không" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ