C3.0

24 0 0
                                    

Cả ba quân cờ giờ đã đều nằm yên vị trên bàn.

Một tâm trí gắn chặt với linh hồn trôi dạt, trong cái chết, đã rơi vào sự lệ thuộc.

Một sinh mệnh lạc trong vòng tròn nghịch lý vô tận, trong cái chết, đã tìm ra được lạc thú.

Một con dã thú với bản năng vừa trỗi dậy, lao tới cái chết, để rồi trở thành kẻ ngộ đạo.

Cả ba giờ hòa quyện và nhảy múa rồi chờ đợi trong vòng xoáy của sự hỗn loạn.

. . .

Hồi còn nhỏ, tôi thường hay chơi trò gia đình. Tôi là một bà nội trợ tí hon với một con thú nuôi và căn bếp riêng nơi mình nấu ra những món ăn tưởng tượng.

Rồi một ngày, một lưỡi dao sắc vô tình lẫn vào trong đống đồ chơi.

Chưa từng thấy món đồ chơi nào có cái lưỡi sắc lẹm như vậy, tôi đã cầm nó lên nghịch và vô tình làm lưỡi dao đó cắt một vết thật sâu lên ngón tay mình.

Tôi đã chạy đến bên mẹ với đôi bàn tay thấm đẫm màu đỏ thắm. Sau đấy những gì tôi còn có thể nhớ được là mẹ đã lao tới mắng, rồi ôm tôi vào lòng mà khóc và nói đi nói lại: "Đau lắm đúng không con? Mẹ sẽ làm nó hết đau ngay thôi..."

Tôi đoán là vì khi đó mẹ đã rất hốt hoảng, nên cái 'tôi' trẻ con khi ấy cũng đã bật khóc theo bà.

Nhưng rồi mẹ cuốn băng gạc quanh tay tôi và nói: "Đừng lo, Fujino. Cơn đau sẽ chạy đi mất và vết cắt sẽ lành lại sớm thôi con ạ."

Lúc đó, tôi hoàn toàn không hiểu bà đang nói gì cả.

Vì ngay từ đầu tôi đã chẳng cảm thấy đau đớn một chút nào.

. . .

"Chà, vẫn kiểu cách như mọi khi," Vị giáo sư nói.

Phòng thí nghiệm nơi tôi đang đứng có mùi hóa chất tổng hợp của dung dịch tẩy. Mùi đó làm tôi liên tưởng đến một phòng bệnh hơn là nơi nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, những dụng cụ thí nghiệm ở đây lập tức đã thể hiện được chức năng của chúng. Thêm vào đó là cả sự hiện diện của vị giáo sư mà chị Touko đã yêu cầu gặp mặt hôm nay cũng củng cố cho sự thực ấy. Ông ta vừa nở một nụ cười hết sức kiểu cách, vừa giơ bàn tay mình ra trước mặt. Không chần chừ, tôi nhanh chóng bắt lấy bàn tay đó.

"Vậy cậu đây chắc hẳn là có hứng thú với siêu linh học, đúng không nhỉ?" Vị giáo sư hỏi tôi. "Cũng không hẳn. Tôi chỉ muốn biết một vài tiểu tiết nhỏ thôi."

"Vậy ra đấy là cái cậu gọi là 'hứng thú' à?" Người này khẽ nhăn mặt, nhưng đồng thời cũng có vẻ thỏa mãn vì được bàn tới chuyên môn của mình. "Hừm, cũng chẳng hề gì. Tôi cũng không định đặt quá nhiều kỳ vọng vào một người quen của cô gái đó. Ai lại nhờ người khác đưa bưu thiếp của mình chứ. Cô ta quả thực rất đặc biệt và đương nhiên là cũng lập dị không kém nữa. Nhưng tôi cũng luôn mong muốn trường có thể chiêu mộ được một nhân tài như thế."

"À...vâng. Tôi tin là vấn đề nhân lực rất quan trọng." Tôi càng ngày càng nhận ra sự vô tận trong năng lực của chị Touko, gần như cái tên của người này xuất hiện ở mọi loại lĩnh vực. "Thế nhưng tôi muốn hỏi về..."

Kara no Kyoukai (空の境界) "Ranh giới hư không" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ