C4.7

5 0 0
                                    

Như mọi khi, buổi sáng của tôi bắt đầu rồi nhanh chóng kết thúc bằng những bài tập và bài kiểm tra chán ngắt. Trở lại giường bệnh, tôi liếc nhìn sang chiếc lịch để bàn bên cạnh và nhận ra hôm nay đã là ngày 20 tháng 6. Vậy là hết ngày mai, tôi sẽ được xuất viện. Ngoài ra, nghe bác sĩ nói, sáng sớm mai, đôi mắt của tôi cũng sẽ được gỡ băng.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi vừa rồi, những gì tôi nhận được quá ít ỏi so với những điều mà tôi mất đi. Anh Akitaka và gia đình tôi chẳng hề đổi khác quá nhiều. Nhưng với tôi lúc này, họ chẳng khác nào những con người xa lạ. Bởi vì tôi không còn là Shiki Ryougi nữa, tôi đã đánh mất tất cả mà chẳng có cơ hội níu giữ lấy bất kỳ điều gì. Tôi đưa tay chạm lên đôi mắt của mình, thứ duy nhất mà tôi nhận được.

Hai năm qua tôi đã tiếp xúc với cái chết trong trạng thái của một kẻ còn đang sống. Có lẽ vì vậy mà tôi có thể nhìn thấy thứ khái niệm vô hình vô dạng đó.

Khi mới tỉnh dậy, điều đầu tiên khiến tôi để tâm không phải là nữ y tá đang đứng bên tôi với vẻ mặt bàng hoàng mà là một lằn ranh chạy ngang cổ của cô ấy. Không lâu sau, tôi nhận ra lằn ranh ấy có mặt ở khắp mọi nơi: trên cơ thể của mọi người trong phòng, trên những bức tường và thậm chí là cả không khí. Mọi thứ nằm trong tầm mắt của tôi. Những lằn ranh đó không bao giờ đứng yên mà nhẹ nhàng cuộn chảy như những con lạch nhỏ. Rồi tôi hiểu ra rằng, chúng không đơn thuần là những lằn ranh, chúng là những vết nứt kết nối với cái thế giới trống rỗng kia. Tôi cảm thấy sợ hãi, rằng qua những khe nứt đó, thứ bóng tối nặng nề kia sẽ tràn ra và bao trùm thế giới mà tôi vừa mới trở về. Đầu óc tôi trở nên đau nhức, tôi không thể nghe được những lời mà y tá nói với mình, trong mắt tôi, những vết nứt kia tựa như bắt đầu tan vỡ từng chút, từng chút một.

Cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, tôi buộc phải đưa hai tay lên để phá hủy đôi mắt của mình. Dù việc cử động đôi tay đã bất động suốt hai năm trời khiến tôi đau đớn đến tột cùng, tôi vẫn không dừng lại. Nhưng rồi, tôi đã không đủ sức, vị bác sĩ đã kịp ngăn cản tôi hoàn thành công việc đó.

Lúc này, đôi mắt của tôi đã dần khỏe lại, một sự thật đau đớn mà tôi không thể chối bỏ. Tôi không muốn nhìn thấy một thế giới như vậy thêm một lần nào nữa. Tôi không thể chịu được suy nghĩ rằng mình sẽ lại bị rơi vào cõi hư vô tăm tối ghê tởm kia. Tôi đã cố coi nó chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém.

Nhưng đôi mắt này không cho tôi làm vậy, nó là minh chứng cho sự tồn tại của thế giới ấy. Tôi chĩa những đầu ngón tay thẳng vào đôi mắt đang được băng chặt, những gì tôi cần làm lúc này là đâm thật nhanh, mạnh vào chúng và mọi việc sẽ chấm dứt.

"Ấy ấy, chờ chút nào, cô gái. Phải suy nghĩ kỹ càng chút trước khi làm những chuyện dại dột chứ."

Một giọng nữ kỳ lạ bỗng vang lên từ phía cửa. Tôi quay đầu về hướng đó, tôi không nhận ra được chủ nhân của giọng nói đó, nhưng lại có thể cảm nhận được cô ta đang tiến dần về phía mình. Cả tiếng bước chân cũng không hề quen thuộc chút nào cả. Rồi người phụ nữ này dừng lại bên giường của tôi.

"Là Trực Tử Ma Nhãn sao? Phá hủy nó đi thì phí lắm đó, Shiki. Mà hơn nữa, dù cho cô có phá hủy mắt của mình thì cũng chẳng giải quyết được điều gì đâu, cô sẽ vẫn nhìn thấy những gì phải thấy mà thôi, cũng giống như một lời nguyền vậy."

Kara no Kyoukai (空の境界) "Ranh giới hư không" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ